Sau khi hoàn thành bài kiểm tra, lúc này Nhất Bạch mới thật sự bình tâm, bắt đầu tìm hiểu tình hình hiện tại. Ánh đèn phát sáng khắp căn phòng mô phỏng, nhìn có vẻ rất hiện đại.
Nhất Bạch nhìn Trương Phi, khom người một chút rồi nói: "Xin cho phép em hỏi về vấn đề hiện tại."
Trương Phi nghe vậy chỉ thở dài, ánh mắt thoáng qua mệt mỏi như đã kể câu chuyện này vô số lần. Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng chậm rãi: "Từ rất lâu về trước, có một Trái Đất giống với chúng ta, nhưng thuộc một vũ trụ khác. Ở nơi đó tràn đầy quỷ dị và quỷ binh. Chúng tàn sát lẫn nhau để nâng cao thực lực, mạnh thì nuốt yếu, yếu thì trở thành mồi."
Hắn nhìn cậu trầm ngâm lúc lâu, như đang cân nhắc lời nói để người mới như cậu không bị dọa sợ quá mức: "Vì một nguyên nhân nào đó, Trái Đất kia, người ta gọi nó là Quỷ Giới, đã chồng chéo lên thế giới của chúng ta. Tuy bị ngăn lại, nhưng không phải hoàn toàn. Kết quả là xuất hiện nhiều vết nứt không gian, nối thông hai bên, kéo quỷ binh và quỷ dị tràn qua."
Nhất Bạch lập tức hỏi, giọng không giấu được gấp gáp: "Quỷ dị là gì."
Trương Phi không trả lời ngay. Hắn đứng dậy đi tới một cái tủ sắt đặt sát tường, mở khóa bằng chìa, rồi cẩn thận lấy ra một túi hồ sơ và một tấm ảnh. Hắn đưa tấm ảnh cho Nhất Bạch.
Trong ảnh là một chiếc máy ảnh cũ. Lớp vỏ xước xát như đã bị chôn dưới đất rất lâu, ống kính ngả màu đen đυ.c, phần nút bấm mòn đến mức khó nhìn ra ký hiệu.
Trương Phi nói: "Quỷ dị có nhiều loại. Có loại là đồ vật, có loại có cơ thể. Nhưng điểm chung của chúng là không thể bị gϊếŧ. Dù chúng ta có làm gì, về cơ bản chúng vẫn sẽ quay lại. Cách xử lý ổn định nhất là phong ấn."
Nhất Bạch im lặng vài giây, nhớ lại lần bản thân trên xe buýt. Cậu hít sâu rồi hỏi tiếp: “Làm cách nào để phong ấn chúng? Và làm sao chúng ta có thể phản kháng những quỷ dị và quỷ binh?”
Trương Phi giơ cánh tay lên. Ngay lập tức một ngọn lửa bao phủ cẳng tay hắn. Lửa bốc cao, xoắn lại thành từng dải, nhưng kỳ lạ là không hề đốt cháy da thịt. Ánh lửa phản chiếu trên mắt hắn khiến khí chất người đàn ông này như biến đổi hẳn, không còn vẻ mệt mỏi ban nãy.
Trương Phi nói: "Đây là quỷ năng. Người bình thường không nhìn thấy. Muốn phong ấn quỷ dị cần có vật phẩm phong ấn. Học viện có hệ thống chế tạo và phát cho học viên chính thức. Cậu chưa nhập học, nên tôi không thể cấp. Còn về những việc khác, khi khai giảng cậu sẽ được học."
Nhất Bạch gật đầu, nhưng trong lòng vẫn khó hiểu. Cậu hiểu ý của Trương Phi. Một phần là quy định, phần khác là bảo vệ người mới khỏi chết vô ích.
Sau đó hai người rời khỏi phòng luyện tập, đi về phía khu ký túc xá. Bên ngoài trông như một dãy nhà cũ kỹ, tường loang lổ, mái hiên sụp xệ, cửa sắt còn dán lớp sơn đã bong từng mảng. Nhất Bạch vừa nhìn đã nghĩ thầm rằng nơi này chắc lâu rồi không tu sửa.
Nhưng khi bước vào căn phòng thì nó lại là một không gian khác, như một căn biệt thự thu nhỏ trong một căn phòng, đầy đủ tiện nghi.
Nhất Bạch nhìn quanh, không nhịn được hỏi: "Đây là."
Trương Phi đáp: “Một loại quỷ năng, nhưng những gì cậu cần biết chỉ có vậy.”
Hắn hướng dẫn Nhất Bạch hoàn tất thủ tục tạm trú, ghi danh tạm thời, rồi đưa cho cậu một tờ giấy mỏng. Trương Phi nói: "Nếu cậu không phiền, làm nhiệm vụ này."
Nhất Bạch cầm tờ giấy lên. Bên trong cung cấp thông tin nhiệm vụ cần thiết.
[Nhiệm vụ thứ 1832
Mục tiêu: Giải quyết hai quỷ binh cấp C và cấp B.
Địa điểm: Nhà ga cũ phía tây thành.
Phần thưởng: 50 tinh thạch.]
Nhất Bạch hơi bất ngờ. Cậu không ngờ vừa đặt chân vào học viện đã phải làm nhiệm vụ. Dù vậy, Trương Phi lại nói thêm, giọng thả lỏng: "Cậu cứ nghỉ ngơi. Nhiệm vụ này ba ngày nữa mới cần đi. Trong mấy ngày này chỉnh lại trạng thái, đừng cố quá."
Nói xong, Trương Phi rời đi.
Cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh. Nhất Bạch lúc này mới thả lỏng. Phải nói từ lúc ra trường đến nay, cậu chưa có ngày nào dám thả lỏng cơ thể, lúc nào cũng căng như dây đàn. Hôm nay vừa trải qua bài kiểm tra, lại nghe một đống thứ vượt xa hiểu biết, cảm giác mệt mỏi như nước tràn qua bờ.
Cậu ngả lưng xuống giường, chưa kịp suy nghĩ thêm thì đã ngủ thϊếp đi.
Đến trưa ngày hôm sau Nhất Bạch mới tỉnh. Ánh nắng chiếu qua rèm tạo thành những vệt sáng dài trên sàn. Cậu rửa mặt, ăn qua loa, rồi rời khỏi ký túc xá đi quanh học viện.
Học viện rộng, hành lang nối hành lang, sân tập nối sân tập. Trên đường có không ít học viên đi qua. Có người khoác áo đồng phục, có người mang theo vũ khí được bọc vải. Tiếng nói chuyện rì rầm, thỉnh thoảng vang lên vài câu đùa cợt, niếu không biết còn tưởng đay là trường học bình thường.
Nhất Bạch vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì Trương Phi đã nói. Cậu lẩm bẩm: "Nếu đúng như vậy thì việc mình bị dính vào nơi đó, chắc là do hai quỷ dị hình người kia. Nhưng tại sao chúng lại làm vậy. Nếu quỷ dị không thể bị gϊếŧ như thế, chẳng phải là vô giải sao."
Vừa đi vừa nghĩ, cậu không để ý mình đã rẽ ngang qua một con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy nhà kho. Bên trong đột nhiên vang lên tiếng cầu xin run rẩy của ai đó: "Làm ơn... đại tỷ... tha cho em."
Nhất Bạch lập tức dừng bước. Cậu cau mày, trong lòng nổi lên cảnh giác. Bàn tay cậu siết chặt, hắc khí tụ lại bao bọc lấy cánh tay. Đồng thời cậu mở mắt quỷ, nhưng khi bước vào trong, mắt quỷ đã bị vô hiệu hóa.
“Đùa à? Đến cả mắt quỷ cũng bị vô hiệu hóa, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Con hẻm trước mắt không còn là con hẻm bình thường.
Bên trong tối hơn hẳn, như có một lớp bóng đen phủ lên tường gạch. Lối đi kéo dài một cách vô lý, cứ như càng nhìn càng sâu. Mùi ẩm mốc và mùi kim loại gỉ trộn lẫn, khiến cổ họng khô rát. Nhất Bạch bước vào một bước, rồi lại một bước. Tiếng giày chạm đất vang lên rỗng tuếch, dội lại từ bốn phía.
Càng đi, cậu càng cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình. Không phải nhìn bằng mắt thường, mà là kiểu cảm giác bị bị nhìn thẳng từ phía sau gáy, chỉ cần quay đầu sẽ thấy một thứ không nên thấy.
Bỗng nhiên, trong khoảng tối phía trước vang lên giọng gọi rất nhỏ, như người quen gọi thẳng vào tai cậu: "Nhất Bạch."
“Là...” Nhưng chưa kịp nói thì cơ thể đã nổ tung.
Cơ thể cậu nổ tung.
Không có cơn đau kéo dài. Chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ bị xé toạc như bị một lực vô hình bóp nát. Cơ thể vỡ vụn.
[Death]
Nhất Bạch bật dậy, thở gấp.
Nhất Bạch giật mình tỉnh dậy, lúc này vẫn đang trong ký túc xá. Nếu người bình thường thấy cảnh này chắc chỉ nghĩ đó là mơ, nhưng với cậu, việc chết đi sống lại mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Cậu ngồi yên rất lâu, thả lỏng để bình tĩnh hơn. Một lúc sau, Nhất Bạch quyết định đi tìm lại con hẻm đó.
Cậu đi gần như khắp học viện. Đi qua nhà kho, đi vòng quanh sân tập, men theo các hành lang vắng, thậm chí còn cố tình rẽ vào những góc khuất mà người ta ít lui tới. Nhưng dù đi đến đâu, đi bao xa, con hẻm kia vẫn biến mất như chưa từng tồn tại. Ngay cả tiếng nói lúc đó cũng không xuất hiện.
Nhất Bạch đứng dưới bóng cây già, lẩm bẩm: "Là quỷ dị hay sự kiện linh dị."
Cậu nhớ lại lời Trương Phi đã nói trước khi rời đi. Trương Phi từng dặn: "Nghe này. Thường chỉ khi có sự kiện linh dị thì mới có quỷ dị. Mà quỷ dị là tồn tại rất cao, rất ít khi xuất hiện. Nếu có thì sẽ bị phát hiện ngay, nên yên tâm."
Nhưng Nhất Bạch không yên tâm được.
Cậu nhận ra một điều đáng sợ. Thứ kia không cần xuất hiện. Nó chỉ cần gọi đúng tên cậu. Chỉ cần cậu đáp lại, cậu sẽ chết.
Cuối cùng, sau khi tìm khắp học viện mà không có kết quả, Nhất Bạch giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Trên đường, có vài học viên nhìn cậu với ánh mắt tò mò, thấy cậu đi tới đi lui như người tìm đồ thất lạc. Nhưng chẳng ai để ý lâu. Nhiều nhất cũng chỉ nghĩ tân sinh đi tham quan.
Nhất Bạch cũng không kể chuyện này cho Trương Phi.
Không phải vì cậu không tin Trương Phi, mà vì cậu không thể chứng minh. Con hẻm biến mất. Giọng nói biến mất. Cậu chỉ còn lại ký ức về nó. Nếu nói ra, kiểu gì cũng bị truy hỏi. Đến lúc đó, nếu bị hỏi làm sao thoát ra, và nếu lỡ như họ dùng biện pháp cưỡng chế để kiểm tra, cậu còn chưa kịp tự kết liễu đã bị ngăn lại. Với thực lực hiện tại, cậu không thể phản kháng.
Nhất Bạch cầm tờ nhiệm vụ trên tay. Hai ngày nữa, cậu phải đến đó, và chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng đối đầu với những quỷ dị đó.