Giọng cô nhân viên bán hàng vang lên: "Ai mua đồ ăn không? Bánh mì, nước suối đây!" Vừa đi dọc lối giữa xe, cô vừa mời chào.
Đêm thành phố trễ nải như người vừa tan ca, mệt mỏi nhưng vẫn chưa chịu dịu đi. Mưa rả rích, đọng thành những giọt nhỏ trên ô kính xe buýt, kéo dài thành vệt mỗi khi xe lắc qua ổ gà.
Vương Nhất Bạch ngồi ở hàng ghế gần cuối. Trán cậu tựa nhẹ lên kính lạnh, tai nghe vẫn cắm nhưng màn hình điện thoại đã tắt từ lâu. Cậu chẳng buồn mở nhạc, chỉ cần một cái cớ để không ai bắt chuyện.
Trong xe là đủ loại người: học sinh gà gật ôm cặp, sinh viên trùm áo khoác, nhân viên văn phòng còn đeo thẻ, vài cụ già ngồi im như tượng. Không khí nồng mùi áo mưa ẩm, mùi dầu gió và mùi đồ ăn vặt ngọt ngọt từ giỏ hàng của cô nhân viên.
Bên ngoài, đường vắng. Đèn vàng trải thành những vệt dài trên mặt đường ướt, rung rinh theo từng cú xóc.
Nhất Bạch liếc lên bảng điện tử phía trước. Kim giờ nhảy qua một con số lạnh lùng: một giờ sáng.
Ca tăng ca thứ bảy liên tiếp.
Cậu nhắm mắt lại. Mệt mỏi đè xuống vai, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo kỳ lạ, như mặt hồ phẳng lặng mà đáy lại toàn đá nhọn.
Bỗng nhiên, xe giật mạnh rồi dừng khựng.
Tiếng xì xào nổi lên tức thì. Có người nhoài cổ nhìn ra, có người cau có chửi bới vì sợ trễ giờ, có đứa trẻ bắt đầu khóc ré lên.
Nhất Bạch mở mắt. Tim cậu chợt hụt một nhịp.
Bên ngoài cửa kính, một bóng đen đang leo lên đầu xe như một vệt mực sống. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một khối tối đặc quánh, nuốt chửng ánh đèn đường. Rồi trong tích tắc, một đường sáng lạnh lóe lên.
Tức khắc, chiếc xe buýt bị chém phăng thành hai mảnh.
Âm thanh kim loại bị xé rách chói tai, tiếp theo là tiếng gào thét, tiếng kính vỡ, tiếng người đổ rầm rầm như bao tải bị quăng xuống đất. Mùi khét và hơi nóng ập vào mặt.
Nhất Bạch chỉ kịp nhìn thấy trần xe tách đôi, ánh đèn chập chờn, rồi cả thế giới đen sầm.
[Death]
Giọng cô nhân viên lại vang lên: "Ai mua đồ ăn không? Bánh mì, nước suối đây!" Vẫn đúng nhịp điệu đó, vẫn câu mời chào đó.
Nhất Bạch giật mình tỉnh dậy. Một cơn ớn lạnh dâng trào từ gáy xuống sống lưng. Vẫn là chiếc xe buýt này, vẫn là những hành khách ấy, vẫn cô nhân viên đang đẩy giỏ hàng đi tới.
Cậu thở dốc, nhìn chằm chằm lên bảng điện tử.
0 giờ 50 phút.
Cậu lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này, ác mộng à?" Cậu đưa tay bóp nhẹ thái dương. Nhịp tim còn đập mạnh, nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng đến mức khiến dạ dày cậu co thắt.
Cậu tự ép mình bình tĩnh: "Chỉ là mơ thôi. Mình mệt quá rồi."
Năm phút trôi qua.
Đúng 0 giờ 55, xe lại giật mạnh rồi dừng khựng.
Tiếng xì xào lại bùng lên. Tiếng thanh niên la ó. Tiếng đứa trẻ khóc. Tiếng người đập kính gọi tài xế. Tất cả lặp lại y như khuôn đúc.
Nhất Bạch lạnh toát. Hai bàn tay cậu siết chặt đến trắng bệch.
Cậu thầm nghĩ: "Không phải trùng hợp." Mắt cậu nhìn chòng chọc ra ngoài như sợ chỉ cần chớp mắt là bóng đen kia sẽ xuất hiện. Cậu tự hỏi: "Nếu mình thật sự thấy trước, thì phải trốn thế nào? Trốn ở đâu?"
Ngay lúc ấy, bóng đen lao tới.
Đường sáng lạnh lẽo lại lóe lên. Chiếc xe lại bị chém làm đôi.
[Death]
Câu nói ấy như một chiếc kim đâm thẳng vào tai: "Ai mua đồ ăn không? Bánh mì, nước suối đây!"
Nhất Bạch tỉnh dậy lần nữa. Toàn thân cậu ướt mồ hôi, hơi thở gấp. Bảng điện tử trước xe vẫn hiển thị: 0 giờ 50 phút.
Giọng cậu như bật ra từ kẽ răng: "Mẹ kiếp. Nếu đây không phải mơ, thì chỉ có một khả năng. Nếu mình không làm gì, mình chắc chắn chết."
Cậu bật dậy, giơ tay bấm chuông xuống xe, rồi bước lên phía trước định gọi tài xế.
Nhưng khi nhìn ra ngoài, cậu thấy biển báo cao tốc lướt qua mờ mịt dưới mưa. Dải phân cách dài như vô tận. Dừng lại ở đây đồng nghĩa tự sát, còn tài xế dù có nghe cũng không thể mở cửa giữa đường.
Nhất Bạch lùi về chỗ, mắt đảo nhanh như người bị dồn vào chân tường. Đồng hồ nhảy: 0 giờ 55 phút.
Cậu nuốt khan: "Còn năm phút."
Cậu cúi xuống. Dưới hàng ghế có một khoảng trống do khung xe tạo ra, đủ thấp để một người trưởng thành nằm ép sát sàn. Không kín hoàn toàn, nhưng có thể né khỏi đường chém ngang.
Không kịp nghĩ thêm, cậu trượt người xuống sàn, nằm ép sát, co vai lại, cố làm cơ thể nhỏ nhất có thể.
Hành động kỳ quặc khiến vài người quay lại nhìn. Cô nhân viên bán hàng cũng dừng lại, hơi cúi xuống.
Cô hỏi: "Xin chào, cậu có sao không? Sao cậu lại nằm vậy?"
Nhất Bạch không trả lời. Cậu chỉ nhìn vào mắt cô, ra dấu im lặng, rồi lại ép mặt xuống sàn.
Đúng lúc ấy, xe dừng khựng.
Tiếng la ó. Tiếng khóc. Tiếng kính rung lên vì người đập.
Và ánh sáng lạnh lẽo.
Một nhát chém xé ngang thân xe. Phần trước và phần sau tách rời, cả khoang xe nghiêng đi. Người ngã đè lên nhau, tiếng kêu cứu rộ lên rồi chìm dần trong hỗn loạn.
Nhất Bạch nín thở.
Đường chém lướt qua phía trên cậu. Khoảng cách chỉ vừa đủ.
Cậu sống.
Tim cậu đập loạn như muốn phá l*иg ngực chui ra. Một thân người đổ sầm xuống, đè lên vai cậu. Là một người đàn ông mập, nặng đến mức khiến cậu muốn kêu lên vì đau, nhưng cậu cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng.
Bên ngoài, tiếng kim loại bị chém vụn vang lên liên hồi. Chiếc xe buýt bị cắt thành từng mảnh, như ai đó đang băm một món đồ chơi bằng sắt.
Rồi tiếng bước chân.
Không nhanh, không vội, mà đều đặn, bình thản đến rợn người. Mỗi bước như dẫm thẳng lên thần kinh.
Một giọng nói trầm khàn cất lên, không cao nhưng rõ ràng: "Xem ra vẫn còn một con chuột sống ở đây."
Nhất Bạch run lên. Cậu ép mặt sát sàn hơn nữa, cảm giác bụi bẩn và mùi máu tràn vào mũi khiến đầu óc quay cuồng.
Ngay sau đó, một giọng khác vang lên, lạnh và gắt, như đang bực vì bị lôi vào chuyện này: "Ngươi lại nói nhảm cái gì vậy? Chắc do ngươi mệt quá rồi."
Giọng trầm khàn bật lại: "Ta mà mệt à? Đúng là hoang đường."
Hai kẻ đó bắt đầu cãi nhau, câu nọ chồng câu kia, như thể chuyện vừa gϊếŧ cả xe người chỉ là một việc vặt.
Nhất Bạch thầm nghĩ: "Chắc họ không thân lắm."
Cậu hé mắt nhìn.
Từ khe dưới ghế, cậu chỉ thấy được hai đôi chân. Một đôi chân mảnh khảnh bước nhẹ, như của nữ. Một đôi chân còn lại săn chắc, giày đế nặng, như của nam. Họ đứng gần đó một lúc, như đang kiểm tra lần cuối.
Rồi tiếng bước chân xa dần.
Nhất Bạch không dám cử động ngay. Cậu nằm im, đếm trong đầu.
Năm phút. Mười phút. Hai mươi phút. Ba mươi phút.
Khi chỉ còn tiếng mưa và tiếng lửa lép bép ở đâu đó, cậu mới gắng gượng đẩy thân người phía trên ra, ngồi dậy chậm rãi. Cánh tay cậu tê dại, lưng đau nhức, nhưng cậu vẫn còn sống.
Cậu ngẩng đầu.
Trước mắt là một cảnh tượng rợn người: đoạn cao tốc vốn tấp nập nay biến thành bãi phế tích. Xe ô tô lật nghiêng, xe tải móp méo, có chiếc còn đang cháy, lửa phản chiếu lên mặt đường ướt tạo thành những mảng sáng đỏ quằn quại. Khói đen bốc lên, tan vào mưa như bị nuốt chửng.
Nhất Bạch lảo đảo bước xuống khỏi phần thân xe còn sót lại, chân chạm mặt đường lạnh buốt.
Cậu nhìn quanh. Không có tiếng người. Không có tiếng còi cứu thương. Không có ai chạy đến.
Chỉ có mưa.
Cậu đi đến lan can cầu vượt, hai tay bấu chặt như sợ ngã quỵ, rồi nhìn xuống phía dưới.
Cảnh tượng kinh hoàng trải rộng đến tận chân trời.
Nhà cửa sụp đổ. Đồn cảnh sát cháy âm ỉ. Một bệnh viện ở xa bị nổ tung một góc, khói cuộn lên như đám mây đen. Trường học, khu dân cư, biển hiệu, tất cả tan hoang như vừa trải qua một cơn bão hủy diệt.
Nhất Bạch đứng chết lặng giữa mưa, cổ họng khô rát.
Cậu tự hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Và vừa rồi... là cái gì?"