"Gia gia, Hồng quản sự nói không sai, gia gia thật sự rất tốt.”
"Ăn không nói ngủ không nói, không biết quy củ!"
Một đôi đũa muốn gắp dưa muối, bị một đôi đũa khác giữ lại.
"Kể từ nay, trừ Linh Mễ, ngươi không được phép ăn bất cứ thứ gì đã nhiễm khí vị trần tục. Đan dược có thể không dùng thì đừng đυ.ng tới, sớm bài trừ tạp chất trong cơ thể mới có ích cho việc tu hành sau này."
"Với lại, mỗi ngày khi mặt trời vừa mọc và nửa đêm là khi hai đạo Dương khí và Âm khí thịnh vượng nhất, ngươi không được lơ là luyện khí. Khi mới nhập đạo, ngươi ngồi thiền một canh giờ thì nghỉ một chút nên tuần tự thăng tiến, cố quá mức là không tốt, ngươi đã ghi nhớ hết chưa?"
Khóe miệng Giang Nguyệt Bạch còn dính hạt cơm, mắt tròn xoe kinh ngạc. Đây là đang chỉ dạy cho nàng sao? Vậy là ông sẽ không đuổi nàng đi nữa?
Đào Phong Niên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, từ tốn gắp dưa muối ăn với cơm trắng.
"Lão Đào, tỷ tỷ nhà ta gọi ta đi uống rượu với Lâm trưởng lão, việc tưới cỏ nhổ cỏ hai mươi mẫu đất kia giao cho ngươi đấy, làm cho cẩn thận, nghe rõ chưa!"
Giọng nói hách dịch chợt vang lên. Giang Nguyệt Bạch quay đầu nhìn ra cổng thấy một kẻ mặt mũi gian xảo đứng đó, thắt lưng đeo tấm lệnh bài tạp dịch giống hệt nàng.
Gia gia nàng vừa nói mình là người có địa vị cao nhất Hoa Khê Cốc, sao kẻ này lại dám sai bảo gia gia làm việc? Giang Nguyệt Bạch nhìn về phía Đào Phong Niên, chỉ thấy ánh mắt ông ảm đạm xuống.
"Đã biết."
Kẻ kia vô cùng đắc ý, còn Giang Nguyệt Bạch thì cau mày khó hiểu.
Trăng tàn sao lặn, trời sắp sáng rồi.
Ánh hồng từ mặt trời đột ngột bừng sáng từ phía Đông, bầu trời mờ tối bỗng chốc rực rỡ.
[Ngươi đã dẫn khí vào cơ thể, sau một đêm kiên trì không ngừng, linh khí tràn đầy, tâm linh thông suốt, Dẫn Khí Quyết đã đột phá giới hạn.]
[Chúc mừng, cảnh giới tu hành của ngươi đã tiến vào Luyện Khí tầng một!]
Mở cửa sổ gỗ, núi non ngập tràn ánh hồng, rực rỡ chói lòa.
Giang Nguyệt Bạch hít một hơi sương sớm.
A, thật là hôi!
Nàng cúi đầu nhìn mình, khắp người dính đầy bùn bẩn hôi hám, nhưng thân thể lại nhẹ nhàng, sức lực dồi dào, tinh thần minh mẫn, ngũ quan rõ rệt.
Giang Nguyệt Bạch ngây ngô cười, đôi mắt đen nhánh sáng rực như mặt trời chói chang.
Nàng xách nước rửa mặt, dù là nước giếng buổi sớm nhưng nàng chẳng thấy lạnh. Trước kia nàng xách nửa thùng nước đã thở dốc, nay xách đầy thùng bằng một tay vô cùng nhẹ nhàng.
Rửa mặt sạch sẽ, Giang Nguyệt Bạch định sang gõ cửa phòng phía bắc, chia sẻ niềm vui với Đào Phong Niên, nhưng lại thấy ông từ ngoài trở về, toàn thân lấm lem bùn đất, vẻ mặt mệt mỏi.
"Gia gia, cả đêm người không về sao?"
Đào Phong Niên nhìn xuống người mình, cười khổ một tiếng liền sử dụng thuật Tịnh Trần, cả người ông lập tức sạch sẽ tinh tươm.
"Đói rồi chứ, để ta nấu cơm."
"Ta không đói, người mau nghỉ ngơi đi."