Chương 17

Giang Nguyệt Bạch đảo mắt, chạy lên phía trước đối mặt với ông rồi từng bước đi lùi: "Gia gia, ta thấy gia gia vô cùng lợi hại."

Đào Phong Niên liếc nhìn nàng, thấy linh quang trên người nàng càng lúc càng rực rỡ, giống như mặt trời giữa trưa, thật đau lòng!

Tuổi còn nhỏ như vậy, dù là ngũ linh căn đi nữa thì trong tương lai, nàng vẫn có tiền đồ vô lượng. Còn ông...

"Gia gia lợi hại chỗ nào chứ?" Giọng của Đào Phong Niên có chút không vui, hỏi lại.

Giang Nguyệt Bạch cười rạng rỡ, ánh mắt nàng đầy chân thành.

"Chỗ nào cũng lợi hại hết! Gia gia trồng ruộng nhiều hơn người khác, lúa so với người khác trồng cũng cao hơn, hạt thóc lại đầy đặn hơn nhiều. Vừa nãy ta thấy bọn họ thi triển thuật gọi mưa, hừm, kém xa gia gia nhiều lắm!"

"Với lại, mọi người đều rất kính trọng gia gia, chắc chắn là vì gia gia đã đạt được tu vi cao cường, gia gia à, vậy thì gia gia là trưởng thôn phải không? “

Khóe miệng Đào Phong Niên hơi cong lên: "Trong Tiên môn làm gì có chức vị trưởng thôn này. Nhưng ngươi nói cũng không sai, quả thực bọn họ rất kính trọng ta, bởi vì ta là Linh Canh Sư duy nhất của Hoa Khê Cốc, địa vị ngang với đệ tử ngoại môn."

"Linh Canh Sư là gì ạ?" Giang Nguyệt Bạch tò mò hỏi.

Nhắc đến chuyện này thì khuôn mặt Đào Phong Niên lại trầm xuống. Vốn dĩ Hồng Đào đưa nàng đến đấy là muốn nàng thay thế ông.

"Tuổi vẫn còn nhỏ mà ngươi đã học cái thói xu nịnh này từ đâu vậy!"

Giang Nguyệt Bạch cười hì hì: "Tự ta nghĩ ra. Mùa đông năm ngoái ta ở chùa Hưng Thiện đi xin cơm, có mấy chục đứa ăn mày nhỏ, đứa nào cũng kể quê nhà mất mùa, người thân chết thảm, ai cũng đều đáng thương hết. Nhưng không có nhiều người có lòng tốt mà thương xót tất cả bọn ta."

"Thế nên, ta không bộc lộ sự đáng thương của mình. Ta chỉ ra sức khen ngợi các phu nhân tiểu thư đó, khen họ hơn hẳn những người khác. Họ vui vẻ thì ban thưởng cho ta. Ta còn xin được cả vàng thỏi nữa, tiếc là không giữ được, suýt nữa thì mất luôn mạng rồi, hì hì."

Đào Phong Niên đột nhiên dừng bước, vẻ mặt phức tạp nhìn tiểu cô nương mới sáu tuổi trước mặt.

Nàng bày ra nụ cười ngọt ngào nhất, kể lại những chuyện đau khổ nhất.

Vậy nên, tuổi nàng nhỏ như thế nhưng đã hiểu rõ được cái gì gọi là thiên uy khó lường, mệnh trời khó cưỡng. Cũng chính vì nhỏ tuổi nên mới dám có dũng khí nghịch thiên, động đến thiên địa đạo vận.

Đào Phong Niên lại bật cười tự giễu, chính mình lớn tuổi rồi mà còn so đo với một đứa trẻ, ông thậm chí không bằng cả một đứa trẻ.

Nàng sợ ông đuổi nàng đi nên cố gắng tỏ ra nhu thuận lấy lòng, còn ông lại tự điên cuồng dằn vặt, phẫn hận chờ chết.

Trong tiểu viện được lót bằng gạch xanh, một chiếc bàn đá được kê cạnh gốc cây lớn.

Trên bày bày hai bát cơm trắng, một đĩa dưa muối, Đào Phong Niên lại đặt thêm hai đôi đũa xuống.

Giang Nguyệt Bạch nhìn thấy liền mỉm cười.