Quyển 1 - Chương 6

Không hề suy nghĩ, cũng chẳng hề chần chừ, Minh Đại hoàn toàn dựa theo bản năng, trực tiếp vô thức trả lời trong đầu: “Tám!”

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.

Thanh kiếm gỗ lúc này chỉ còn cách đan điền của Huyền Lăng có vài tấc.

Thanh kiếm Trấn Linh vốn đang xoay quanh lúc này đã dừng hẳn lại, lơ lửng trong không trung, hơi run lên, ngắm thẳng vào vị trí trái tim của Minh Đại.

Thời khắc này, Minh Đại đã quên hết tất cả, toàn bộ tinh thần, khí lực đều tập trung vào điểm kiếm phong kia.

Một tấc, một li, một sợi tóc!

Vẻ mặt Huyền Lăng lại vẫn hờ hững như cũ, dường như hoàn toàn không hề nhìn thấy thanh kiếm gỗ trong tay Minh Đại.

Thực ra, ai lại để ý chứ? Đừng nói là Huyền Lăng, ngay cả trong mắt tất cả những người đang đứng trên Vân Hải Nhai lúc này, thanh kiếm gỗ ấy chẳng khác nào một trò cười, thậm chí còn chẳng thể phá nổi hộ thể cương khí mà Huyền Lăng bị động phát ra.

[Đinh! Đã kích hoạt Nhất Kích Tất Sát.]

Bỗng nhiên, Minh Đại cảm giác áp lực và sát khí trước đó tràn ngập xung quanh nàng hoàn toàn buông lỏng...

Nàng thuận theo hướng thanh kiếm gỗ trên tay nhìn tới.

Vị trí kiếm phong lúc này nói là đan điền thì cũng không đúng, thậm chí còn lệch đi ba tấc, chỉ có thể nói là kiếm phong vừa mới “chạm” lên người Huyền Lăng.

Đúng vậy, là “chạm”, nói là đâm cũng đã hơi quá mức rồi. Với mức độ va chạm này, dù đổi thành một thanh kiếm thép thực sự thì cũng chẳng thể làm xước nổi da người, huống hồ trên người Huyền Lăng còn có hộ thể cương khí và quần áo che chắn.

Nhưng kế tiếp, chuyện vô cùng khủng khϊếp, không tưởng tượng nổi đã xảy ra.

“Thình!”

“Ầm!”

Hai tiếng va chạm cùng lúc vang lên: Tiếng đầu tiên là cơ thể của Huyền Lăng rơi từ giữa không trung xuống, tiếng thứ hai là phi kiếm Trấn Linh mất đi sự chống đỡ của pháp lực, rơi thẳng xuống mặt đất.

Toàn bộ vách núi hoàn toàn chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió liên tục gào thét quanh năm tại Liên Vân Hải Nhai.

Những người có mặt đều là tu chân giả, tự nhiên cảm ứng rất rõ rệt về khí tức. Không chỉ dựa vào những gì mắt thấy, với thân phận là một Kim Đan chân nhân, dù cho Huyền Lăng có thu liễm khí tức thì trên người cũng lúc nào cũng phát ra cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng, chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, toàn bộ sự hiện diện ấy đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.

Trong đám đông đang dần nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, bắt đầu có những tiếng hít vào đầy kinh hoàng.

Ngay cả Minh Châu, người từ đầu tới cuối đều ung dung điềm tĩnh, lúc này sắc mặt cũng đã hoàn toàn thay đổi, nụ cười như có như không bên khóe môi trước đó biến mất hoàn toàn.

Hai người có địa vị và tu vi cao nhất tại đây là ngoại môn trưởng lão Bồ Anh và Cảnh Vân, vốn dĩ lúc này với thân phận cường giả Kết Đan kỳ, đáng lẽ nên đứng ra nói gì đó để ổn định lòng người. Nhưng lúc này cả hai đều không thể thốt ra nổi một chữ. Bồ Anh há miệng, nhưng từ cổ họng chỉ phát ra những âm thanh khàn khàn, ngắt quãng rồi lại câm bặt.

Cả hai người bọn họ càng chịu cú sốc lớn hơn bất kỳ ai. Sau Kết Đan kỳ chính là Kim Đan, càng đến gần cảnh giới này, càng hiểu rõ sự đáng sợ của Kim Đan chân nhân, huống chi Huyền Lăng lại còn được công nhận là một trong những cường giả đỉnh cao của Kim Đan kỳ.

Một nhân vật như vậy, lại bị một đệ tử Luyện Khí kỳ còn chưa trúc cơ, dùng một phương thức như trò đùa thế này... gϊếŧ chết rồi sao?

Khi tất cả mọi người còn đang hoang mang, kinh ngạc, cảm thấy toàn bộ nhận thức của bản thân hoàn toàn bị đảo lộn, Minh Đại đang đứng giữa sân lúc này bỗng xoay người, chậm rãi nhìn về phía bọn họ.

Vẻ mặt thiếu nữ vô cảm, trong tay vẫn là thanh mộc kiếm chưa từng được mài sắc.

Thế nhưng, trong mắt mọi người lúc này, đứng trước mặt họ giống như một con quái thú hung ác đáng sợ. Không ai dám nhìn thẳng vào Minh Đại, chỉ sợ bản thân sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của thanh kiếm gỗ kia. Có người lặng lẽ lùi về sau vài bước, có người âm thầm vận lên hộ thể chân nguyên bảo vệ bản thân.

Họ nào biết, chính bản thân Minh Đại lúc này cũng đang mờ mịt...

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Nàng thật sự đã gϊếŧ chết Huyền Lăng?