Quyển 1 - Chương 4

Huyền Lăng chân nhân, tương lai sẽ là một trong những nam chính dây dưa tình cảm với Minh Châu, đồng thời cũng sẽ là kẻ gϊếŧ chết nàng... là kẻ thù của nàng.

Ngay giây kế tiếp, Minh Đại thực hiện một hành động khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Nàng rút ra thanh mộc kiếm chế thức dành cho đệ tử ngoại môn luyện công, hai tay cầm kiếm, chĩa thẳng về phía Huyền Lăng chân nhân trước mặt.

Toàn bộ khung cảnh trông thậm chí có chút khôi hài.

Hai chân Minh Đại đứng trên mặt đất, thân thể yếu ớt như gió thổi là ngã. Còn Huyền Lăng chân nhân lại lơ lửng giữa không trung, khí thế uy nghi như núi cao sừng sững.

Không ai lên tiếng, cũng chẳng cần nói thêm điều gì. Một tu sĩ nhỏ bé Luyện Khí kỳ lại dám rút kiếm hướng về Kim Đan chân nhân, chỉ riêng điểm này thôi, đã nghiêm trọng hơn cả việc nàng tự ý xông vào cấm địa rồi.

Một phàm nhân nhỏ bé, lại vọng tưởng chống đối tiên nhân!

Ngay cả trên gương mặt vốn luôn vô cảm của Huyền Lăng cũng hiếm khi hiện lên một tia tức giận. Hắn khẽ quát một tiếng: “Không biết hối cải!”

“Trấn Linh.”

Tiếng gọi này của Huyền Lăng rơi xuống, giống hệt như câu chuyện mà Minh Đại từng mơ thấy trước đó.

Phi kiếm pháp bảo vốn phải bay cực nhanh, nhưng lúc này, phi kiếm “Trấn Linh” của Huyền Lăng cố ý giảm chậm tốc độ. Pháp bảo vốn thông linh, nó như muốn để tất cả mọi người thấy rõ kẻ dám chọc giận chủ nhân của nó sẽ chết như thế nào.

Thậm chí bản thân Huyền Lăng cũng không hề thả ra linh áp, hắn chỉ đứng yên lặng nơi đó, chăm chú nhìn Minh Đại.

Chỉ riêng ánh mắt thôi, Kim Đan chân nhân cũng đủ tạo thành áp lực tinh thần đáng sợ đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Dưới loại áp lực này, Minh Đại lại cử động.

Nàng khó nhọc bước lên phía trước, giơ kiếm gỗ lên, hướng thẳng về phía trước, dù rằng thanh kiếm gỗ này chỉ là vật dùng để đệ tử ngoại môn tập luyện dẫn khí, vốn chưa từng được mài sắc.

Toàn trường lặng ngắt như tờ. Những đệ tử chân truyền vừa rồi còn xem hành động của Minh Đại như một trò cười, giờ khắc này lại cảm nhận được trên thân ảnh nàng một loại khí chất khiến họ bất giác kinh sợ bất an.

Cảnh Vân há miệng định nói gì đó, nhưng không thể thốt ra được lời nào. Ánh mắt của Minh Châu chớp động, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Phi kiếm Trấn Linh vẫn bay lượn vòng quanh, đợi đến thời khắc Minh Đại thật sự sắp chạm vào Huyền Lăng, mới lướt qua cổ nàng, khiến nàng chết chìm trong tuyệt vọng.

Nhưng lúc này, Minh Đại thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn thanh phi kiếm linh động tuyệt đẹp kia dù chỉ một lần.