Quyển 1 - Chương 1

Thiên Nguyên Tông, Thường Phong Nhai.

“Đệ tử ngoại môn tự tiện xâm nhập cấm địa, theo luật phải xử trảm.” Giọng nam tử lạnh lùng tuyên bố, không chút tình cảm, tựa như băng tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh Thiên Nguyên sơn.

Huyền Lăng chân nhân tuấn mỹ xuất trần đang lơ lửng giữa không trung, hai chân chẳng nhiễm bụi trần, từ trên cao nhìn xuống, tựa như thần linh cao quý giáng mắt nhìn xuống phàm tục.

Linh áp từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn dâng tới, không chỉ gây áp lực bên ngoài, mà còn xuyên thấu vào tận ngũ tạng lục phủ.

Thiếu nữ đang nằm dưới đất run rẩy cả người, trong giây lát rơi vào hôn mê, rồi lại đau đớn tỉnh dậy từ cơn mê ấy.

“Phụt!” Minh Đại phun ra một ngụm máu, cố sức áp chế trái tim như sắp bị linh áp bóp nghẹt tới tận cổ họng. Nàng không nhìn về phía Huyền Lăng chân nhân, mà lại hướng ánh mắt tới nơi khác, nơi có hai bóng người đang đứng — một đôi "cha con".

Minh Đại năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, nét trẻ con trên gương mặt còn chưa biến mất. Giờ khắc này, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy vàng, khóe môi dính máu, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần thấu suốt không nói thành lời.

Trưởng lão Cảnh Vân của Thiên Nguyên Tông vừa chạm phải ánh mắt này, thế nhưng vô thức quay đầu tránh né, không dám nhìn thêm nữa.

Đứng bên cạnh, Minh Châu với đôi mắt trong trẻo như làn nước xuân hơi động, vội vàng khuyên nhủ Minh Đại: “Minh Đại, muội mau nhận sai đi. Chỉ cần muội chịu nhận sai, sư phụ không phải là người vô tình...”

Minh Đại muốn cười lạnh giễu cợt một phen, nhưng dưới cơn đau dữ dội, nàng dẫu cố sức cũng chỉ có thể nhếch nhẹ khóe môi lên một chút.

Ngày hôm qua, nàng vừa thắng trong Đại hội ngoại môn, vốn phải được thưởng một viên Trúc Cơ đan. Thế nhưng khi nàng đi tìm trưởng lão ngoại môn Bồ Anh để đòi thưởng, đối phương lại úp úp mở mở, trăm đường thoái thác. Chuyện liên quan tới tu luyện, Minh Đại quyết không dễ dàng bỏ qua, nàng một mực cố chấp đứng canh ngoài cửa nơi ở của đối phương, chặn người tới tận khi trời tối, sau đó không rõ từ lúc nào đã mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, Minh Đại phát hiện mình lại đang ở cấm địa, hơn nữa lập tức bị tất cả mọi người tới chất vấn, luận tội.

Nếu là trước lúc hôn mê vừa rồi, có lẽ nàng sẽ giống như lời Minh Châu từng nói, ra sức thanh minh cho bản thân. Dẫu sao nàng từng sống bao nhiêu năm làm một cô nhi ở thôn Minh gia, thấu hiểu sâu sắc tầm quan trọng của việc sinh tồn hơn bất kỳ ai. Nhưng Minh Đại hiện giờ đã rõ, dù nàng nhận hay không nhận tội thì hôm nay đều sẽ phải chết tại nơi đây...

Mới vừa rồi, trong cơn mê man, Minh Đại giống như một người đứng ngoài cuộc, đã nhìn thấy một câu chuyện.