Sau khi trọng sinh, Bạch Lung mới biết thế giới này là một cuốn sách, nàng là nữ chính, còn Phù Âm là phản diện độc ác trong sách, gϊếŧ người đoạt bảo, chuyện xấu nào cũng làm, cuối cùng bị lột da rút …
Sau khi trọng sinh, Bạch Lung mới biết thế giới này là một cuốn sách, nàng là nữ chính, còn Phù Âm là phản diện độc ác trong sách, gϊếŧ người đoạt bảo, chuyện xấu nào cũng làm, cuối cùng bị lột da rút gân khiến ai nấy đều hả lòng hả dạ. Mà tất cả dịu dàng thiện lương hắn thể hiện trước mặt nàng chỉ là giả tạo.
Bạch Lung: “Chó má!” Nàng ném luôn cuốn sách kia đi. Bởi vì Phù Âm từng tự mình xuống bùn móc củ sen cho nàng, sợ nàng đói chết, còn đích thân làm một chuỗi bánh sen treo lên cổ nàng. Không ai tốt hơn Phù Âm cả.
Nàng biết năm mười tám tuổi, Phù Âm vẫn còn đang làm việc thiện tích đức trên núi, nàng phải đi tìm hắn.
Phù Âm vốn là ác nhân khét tiếng khắp trăm dặm, âm hiểm gian trá, chỉ biết đến lợi ích bản thân, ấy thế mà vừa gặp tiểu cô nương Bạch Lung, lần đầu tiên hắn đã đánh mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Bạch Lung: “Chàng đi đâu đó?”
Phù Âm: “Đi cướp bóc, phóng hỏa, làm chuyện xấu.”
Đôi mắt Bạch Lung ướt nhòe, long lanh như chực khóc.
Phù Âm cuống quýt: “Nàng đừng khóc mà, thôi được rồi, ta không làm chuyện xấu nữa, ta đi làm người tốt được chưa?”
Thế là, nhân vật phản diện độc ác trong cuốn sách này vì ái thê mà phải cần mẫn sống thành một người lương thiện.
Tề Chính Phi là nam chính trong sách, từ lâu hắn đã biết trước tương lai của bản thân, vốn định tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt ma long Phù Âm trước khi đối phương kịp trưởng thành, rồi thuận tiện cưới luôn nữ chính định mệnh của mình. Nhưng đến khi gặp tận mắt Phù Âm, hắn bỗng lặng người.
Người đang xây cầu sửa đường, trừ gian diệt ác kia là ai vậy? Tại sao lại trùng tên, trùng họ, trùng cả dung mạo với ma long?
Phù Âm: “Ta vốn chỉ là bùn đất nhơ nhớp, vì nàng rơi vào tim ta, nên trong vũng bùn ấy mới nở được một đóa hoa thanh khiết.”
Tr sắp có combo chưa sốp chứ mk nôn lắm r 🥺🥺🥺