Tuy nhiên, kết quả lại chẳng được như mong muốn. Ngoại trừ vài lá bùa được Lý Hạo ủng hộ, mua về cho người nhà, giúp cửa hàng có chút doanh số lẻ tẻ thì những món còn lại vẫn luôn trong tình trạng ế ẩm.
Nghĩ lại cũng hợp lý. Một hai ngàn tệ, có lẽ còn có người thấy không đáng bao nhiêu, mua về coi như cầu an ủi tinh thần. Nhưng bỏ ra hàng vạn để mua một tờ giấy vẽ bùa trông quỷ dị như vậy, e rằng chẳng mấy ai rảnh rỗi đến mức đem tiền đi đốt.
Nhìn bảng doanh số thảm hại trên giao diện, Tư Dương bất đắc dĩ thở dài, đúng là một đám không biết nhìn hàng. Sau đó, cậu lặng lẽ đóng cửa sổ lại, chuyển sang lật xem căn nhà mà mình đang ưng ý. Tính toán lại số dư trong tài khoản, cậu phát hiện hiện giờ, số tiền ấy còn chưa đủ để mua nổi... một viên gạch lát sàn.
Cây kẹo que chậm rãi xoay tròn trong miệng, Tư Dương đành gạt bỏ ý định kiếm tiền bằng con đường “phi thường” này. Trong kho báu của cậu, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ đổi lấy vài bộ tứ hợp viện ở Trung Đô nhưng làm như vậy lại quá thiếu thú vị.
Hừm... cùng lắm thì chờ đến lúc tiêu sạch tiền, cậu sẽ đi mở quầy bói toán. Đẹp trai thế này, kiểu gì cũng có khách tự tìm tới.
Tình hình gia cảnh của Tư Dương, sau gần ba năm chung sống, mấy người bạn cùng phòng ít nhiều cũng hiểu được đôi phần. Vì thế, thấy các môn thi cuối cùng đã xong, mọi người chuẩn bị về nghỉ hè, Chu Phóng quay sang rủ cậu: “Nghỉ hè này bố mẹ tớ đi du lịch với chị tớ rồi, trong nhà chỉ còn mỗi mình tớ. Cậu đến nhà tớ ở tạm đi, chúng ta chơi game cùng nhau!”
Thương Vĩnh Phong, người vừa tạm thu xếp xong chuyện gia đình, thở dài nói với Tư Dương: “Tớ vốn cũng định rủ cậu về nhà tôi nghỉ hè, thưởng thức cảnh sắc điền viên, núi non sông nước. Nhưng chuyện trong nhà tớ vẫn chưa đâu vào đâu, e rằng còn phải ồn ào thêm một thời gian nữa. Đợi khi giải quyết xong, tớ sẽ dẫn cả bọn về nhà tớ chơi mấy ngày.”
Tư Dương nhìn hai người bạn cùng phòng, bật cười: “Sao nói cứ như thể tớ là người không nhà để về vậy? Yên tâm đi, nghỉ hè này tớ sẽ ở lại Trung Đô.”
Mắt Chu Phóng lập tức sáng rực: “Ở nhà tớ à?”
Tư Dương lắc đầu, bày ra vẻ cao thâm khó đoán của một thầy bói, chậm rãi nói: “Mấy hôm trước tớ đã bấm đốt tay tính thử. Gần đây tớ có vận thiên tài. Nếu nắm chắc cơ hội, nói không chừng còn có thể tóm được căn hộ mà tớ đang ưng ý.”
P/S: Vì mấy bản dịch trước đang bị sửa từ họ Thương thành Cang, nên từ chương này mình sẽ đổi lại thành Thương. Bao giờ có đủ quyền mình sẽ sửa lại các chương trước.