Nếu là nô bộc tự mình chạy trốn, loại tình huống giống như nàng, chỉ sợ rằng sẽ bị nhốt vào quân doanh làm kỹ nữ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái hậu trong cung phái người tới tuyên Tạ Nhiên vào cung gặp mặt.
Sắc mặt Tạ Nhiên rất xấu, đôi con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn mọi người, nhóm nô bộc ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vương gia, ngài mau lên chút đi, Thái hậu nương nương còn đang đợi đấy.” Thái giám bên cạnh Thái hậu – Vương công công tươi cười ân cần thúc giục.
Đôi mắt Tạ Nhiên liếc ngang, sau đó hơi nhíu mày nói: “Bổn vương biết rồi.”
Mặc dù ngoài miệng y nói vậy, nhưng động tác trên tay lại không nhanh không chậm, làm Vương công công bên cạnh vô cùng sốt ruột, hắn ta lĩnh mệnh của Thái hậu phải mời được người vào cung, nhưng bây giờ lại không tiện tiếp tục thúc giục nữa.
Tạ Nhiên hành động chậm rì rì, đi lang thang trong Vương phủ nửa ngày cũng không tìm được lý do gì tốt để có thể bỏ rơi Vương công công, sau đó chỉ có thể bất lực đỡ trán, lệnh người hầu thay quần áo, chuẩn bị đi vào cung.
Vương công công bên cạnh nghe vậy lập tức rất vui vẻ, vội vàng đích thân tới hầu hạ.
“Vương công công, ngươi đã lớn tuổi vậy rồi sao có thể làm phiền ngươi được.” Tạ Nhiên nói với giọng mỉa mai.
“Không phiền, hầu hạ Vương gia là may mắn của nô tài.” Vương công công là người thông minh đã sống lâu như vậy, sao có thể không nghe ra sự không vui của Tạ Nhiên, nhưng hắn ta cũng không tức giận, cười ha ha hầu hạ y thay đồ.
Thấy người đã mặc quần áo chỉnh tề xong, cuối cùng hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không thể quên được chuyện lần trước mình phụng lệnh của Thái hậu nương nương, tới mời vị Thần tiểu Vương gia này vào cung, lần đó đầu tiên y cũng tìm trăm kiểu lý do từ chối, sau đó rề rà khó khăn lắm mới tới lúc thay quần áo.
Kết quả lúc đó là một gã sai vặt giúp y thay quần áo, hình như gã sai vặt đó bởi vì động tác không thành thục, làm ngọc bội quý giá của Vương gia rơi vỡ mất, chọc cho Vương gia nổi một trận lôi đình.
Và đương nhiên kết quả cuối cùng của cơn giận này chính là Vương gia đóng cửa không gặp ai, hại hắn ta không mời được người vào cung.
Lần trước đã nhớ kỹ, lần này hắn ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa.
“Vương gia, mời.” Vương công công tiếp tục cười nói.
“Hừ!” Tạ Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng cất bước đi ra khỏi cửa phòng.
Băng qua đường phố náo nhiệt bên ngoài, lại xuyên qua đoàn người ngựa xe như nước, cuối cùng họ đã tới cửa cung.
Khi xuất trình lệnh bài theo lệ cũ, cuối cùng khóe miệng Tạ Nhiên đã nở một nụ cười.
“Vương gia, mời ngài xuất trình lệnh bài.” Thị vệ trước mặt mặc áo giáp màu vàng kim, cắn răng đứng ra nói chuyện với vị tiểu Vương gia bá đạo này.
“Lệnh bài cái gì? Vương gia chúng ta ở đây, ngươi không nhìn thấy à?” A Hằng lập tức đứng ra nói.
“Nhưng, đây là quy định cố định.” Thị vệ cũng rất khó xử, trong thành Thịnh An này, ai không biết tới Thần Vương.
A Hằng cũng không dám tùy tiện nói nữa, chỉ là sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
Vương công công đi theo phía sau lập tức tiến lên, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
“Chào Vương công công.” Đương nhiên thị vệ đều nhận ra nhân vật có máu mặt trong cung này.
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao còn không cho vào?” Nhìn Thần Vương chậm rì rì đi tới đây, sắc mặt Vương công công cũng không quá dễ nhìn, mỗi lần hắn ta ra ngoài mời vị tổ tông này tới một chuyến đều như giày vò mất nửa cái mạng già của hắn ta.
“Vương công công, Vương gia không có lệnh bài.” Sắc mặt của thị vệ cũng không dễ nhìn, đương nhiên hắn ta muốn thả vị Vương gia này vào sớm, tránh cho y cắm cọc ở đây, tự tìm chuyện cho mình làm. Nhưng đây là quy củ của thiên tử, xưa nay đều như vậy.
“Vương gia, ngọc bội của ngài đâu?” Giờ đang là lúc mặt trời treo trên cao, Vương công công lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng mềm mỏng hỏi. Hi vọng Vương gia có thể nể mặt hắn ta đã một bó tuổi rồi, tốt bụng bỏ qua cho hắn ta, đừng dày vò cái mạng nhỏ này của hắn ta nữa.
Lúc này, Tạ Nhiên đang ngồi ở trong kiệu, nhàn nhã uống nước trà vén một góc rèm kiệu lên, sau đó nét mặt hơi suy tư một lát, rồi đột nhiên vỗ đầu một cái nói: “Lệnh bài? Lệnh bài đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt Vương công công đã sụp đổ một nửa, nhưng vẫn đè nén cơn tức đó xuống: “Vương gia, ngài vào cung đều không mang theo lệnh bài sao?”