Bà lại cẩn thận hỏi: “Đánh có nghiêm trọng không?”
“Không ạ.”
Câu trả lời nhanh chóng và quả quyết khiến Thái hậu hoàn toàn yên lòng.
“Tôn nhi chợt nhớ ra còn có việc, hôm khác sẽ lại đến thỉnh an người sau.” Ngay lúc Thái hậu vừa thở phào một hơi, Tạ Nhiên đã lanh lẹ đứng dậy, nói một tràng với tốc độ cực nhanh rồi vạt áo tung bay, nhẹ nhàng rời đi. Đợi đến khi Thái hậu kịp phản ứng, y đã đi mất dạng.
Cuối cùng, Thái hậu chỉ có thể tức giận đấm vào tay vịn, thầm mắng một tiếng: “Thằng nhóc con.”
Tạ Nhiên cưỡi ngựa trở về Thần Vương phủ. Ngoài cửa là hai con sư tử đá uy vũ hiên ngang, trên tấm biển là ba chữ do chính tay Thánh Thượng ngự bút ban tặng.
Vừa bước qua cổng lớn, lập tức có người mang khăn sạch đến, người khác thì dắt ngựa đi.
Lúc này, trong một góc hoa viên, có hai bóng người đang lén lút đứng đó.
“Phó tổng quản Dương.” Thẩm Thanh ôm cây đàn tỳ bà, cúi người thỉnh an.
“Ngươi là tỳ nữ do quan phủ phân phó tới à?” Phó tổng quản Dương ưỡn cái bụng phệ, híp mắt nhìn Thẩm Thanh từ trên xuống dưới, đôi mắt ti hí gian xảo cứ dán chặt vào ngực và eo của nàng.
“Vâng ạ.” Thẩm Thanh cúi đầu, mắt nhìn xuống đất.
“Ừm, không tệ. Chắc là giỏi đàn tỳ bà lắm nhỉ?” Gương mặt béo ị của gã Phó tổng quản Dương cứ sấn tới gần.
Thẩm Thanh cẩn thận, cố gắng lùi lại một cách kín đáo, trên mặt chỉ khẽ gật đầu.
“Hay là đến chỗ ta đàn một khúc trước đã, nếu không ta làm sao biết ngươi có thật sự giỏi hay không?” Phó tổng quản Dương liếc cây đàn tỳ bà rồi đưa bàn tay bóng nhẫy, móng tay cáu bẩn vàng khè ra định kéo Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh biết gã họ Dương này lòng dạ bất chính, có ý đồ xấu. Gã đang ám chỉ nàng phải đến đó lấy lòng, chỉ cần hầu hạ gã cho tốt thì sau này mới có được một công việc nhẹ nhàng.
Nhưng nàng vẫn cố chấp kháng cự, mặc cho gã lôi kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích.
Thấy một tay không kéo được, nhìn Thẩm Thanh đang cúi đầu trước mặt, gã Phó tổng quản Dương lập tức buông lời mỉa mai: “Phì, ở trước mặt lão tử mà còn giả vờ thanh cao trinh tiết à? Chẳng phải trước đây cũng chỉ là một “ngựa gầy Dương Châu” thôi sao? Chỉ là thứ đồ chơi hầu hạ nam nhân trên giường, bày đặt ra vẻ tiểu thư nhà giàu. Tiện nhân, ngươi nghe cho rõ đây, sau này nếu muốn sống yên ổn thì liệu mà ngoan ngoãn một chút!”
Thẩm Thanh đứng im không nhúc nhích, mặt vẫn che sau lớp lụa mỏng, không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ thấy trong mắt dường như có thêm vài phần hơi nước, nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác.
Thấy mỹ nhân như vậy, lòng gã Phó tổng quản Dương lập tức ngứa ngáy. Gã lại đổi sang bộ mặt thương hoa tiếc ngọc, an ủi: “Ngươi cũng đừng sợ, chỉ cần ngươi hầu hạ gia cho tốt, sau này ngày lành của ngươi sẽ tới thôi.”
Nói xong, gã lại vươn tay ra, muốn chiếm chút tiện nghi.
Ngay lúc bàn tay ghê tởm đó sắp chạm vào Thẩm Thanh, một cây roi đỏ rực bỗng vυ"t tới, tiếng “chát” vang lên khi nó quất thẳng vào tay gã.
Trong nháy mắt, Phó tổng quản Dương ngây người nhìn mu bàn tay mình xuất hiện một vết rách dữ tợn, da thịt bong ra.
“A!” Gã thét lên một tiếng đau đớn rồi lập tức quỳ xuống đất la lớn: “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.”
Thẩm Thanh đứng đó có chút ngơ ngác, không biết cây roi từ đâu bay tới.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy phía sau mình là một nam tử mặc áo tím, tay cầm roi đỏ. Nàng nhận ra ngay, đây chính là nam tử mà nàng đã thấy khi ngồi trên xe ngựa.
Chợt nhớ ra cách xưng hô của Phó tổng quản Dương, Thẩm Thanh vội vàng thỉnh an: “Thỉnh an Vương gia.”
Tạ Nhiên liếc nàng một cái, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt và cây đàn tỳ bà của nàng.
Tính chiếm hữu của Tạ Nhiên từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh. Đồ của y không cho phép kẻ khác chạm vào dù chỉ một chút. Đối với đôi mắt hồ ly đong đầy nét phong tình đào hoa của Thẩm Thanh, y thấy nó vô cùng đẹp, mà y lại thích sưu tầm tất cả những thứ đẹp đẽ.
Vì vậy, khi vừa đi ngang qua đây, thấy kẻ đầu trâu mặt ngựa này động tay động chân, y liền không chút khách khí mà vung roi.
Mặc kệ gã nam nhân đang quỳ dưới đất xin tha, Tạ Nhiên đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thanh, vừa mân mê cây roi vừa hỏi: “Biết đàn tỳ bà không? Đàn một khúc nghe xem.”