Vệ Hà thầm khinh bỉ, chẳng buồn nói cái gì.
Tạ Nhiên tưởng Vệ Hà đã nhớ kỹ chuyện này, chậm rãi bước tới bên cạnh hắn ta nói: “Làm cho tốt.”
Sau đó thì rời đi.
Buổi sáng Thẩm Thanh không bắt được người, buổi trưa lại tiếp tục kiên trì.
Chỉ là nàng không biết khi mình đi lấy cơm, Vệ Hà đã quay về.
Mà khi nàng lên lớp buổi chiều, Vệ Hà lại đi ra.
Đến buổi tối nàng cũng không từ bỏ, hơn nữa càng cố gắng hơn, vội vàng chạy đi đợi.
Thẩm Thanh dùng cơm tối xong, ngồi trên bãi cỏ dưới gốc cây, nàng có dự cảm có lẽ hôm nay lại là một ngày trở về không công.
Khi nàng đang suy nghĩ còn biện pháp nào có thể giúp mình gặp riêng được Vệ Hà không, một chiếc giày đen họa tiết tối màu dừng lại trước mặt nàng.
Nàng ngước nhìn lên theo đôi giày, nhìn thấy Vệ Hà mặc bộ đồ kỵ binh màu đen sậm, tay áo bó chặt, quần áo cũng không giống với quần áo bình thường, hiện rõ hết toàn bộ vóc dáng của hắn ta, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp mượt mà.
Thấy Thẩm Thanh ngơ ngác nhìn mình, khóe miệng Vệ Hà cong lên nụ cười nhẹ, nói: “Thẩm cô nương, muộn thế này rồi sao ngươi lại ở đây?
Thẩm Thanh vội vàng đứng lên, muốn đáp lại hắn ta, chỉ là khi đứng dậy nàng bỗng nghĩ ra một kế, sau đó giả vờ chân bị tê, thân thể lảo đảo về phía trước một bước.
Vệ Hà vội vàng lanh tay lẹ mắt kéo lấy tay áo nàng, giúp nàng đứng vững lại.
Sau đó mây đỏ leo lên cả gương mặt và cái cổ trắng nõn của Thẩm Thanh, nàng nhỏ giọng xấu hổ nói: “Thời tiết quá nóng bức, ta đi lấy cơm, nghĩ rằng nơi này mát mẻ nên dùng cơm ở đây, nghỉ ngơi một lát.”
“Thì ra là vậy, nhưng nơi này hơi hẻo lánh, bây giờ sắc trời cũng đã tối, sau này Thẩm cô nương cẩn thận một chút.”
“Cảm ơn đại nhân quan tâm, nô tỳ biết rồi.” Thẩm Thanh xấu hổ cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn như như cổ thiên nga, trong đêm tối mờ mờ, trông càng giống như bạch ngọc.
“Không cần gọi ta là Vệ đại nhân, gọi ta Vệ Hà là được.”
“Vậy không bằng nô tỳ gọi ngài là Vệ đại ca nhé, như vậy cũng tự nhiên hơn, nếu không để người khác nghe thấy nô tỳ gọi thẳng tên ngài, nô tỳ sẽ phải chịu phạt.” Giọng của Thẩm Thanh vô cùng đáng thương.
Vệ Hà yên lặng mấy giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thẩm Thanh ngước mắt lên, trong mắt vô cùng hạnh phúc, giống như là một con thú nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
“Sắc trời cũng tối rồi, ta đưa ngươi quay về.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Thẩm Thanh hơi tung tăng, thẹn thùng gật đầu, sau đó xách hộp đựng thức ăn lên đi theo sau Vệ Hà.
Trên đường đi hai người đều không nói chuyện, nhưng Vệ Hà vẫn lặng lẽ dọn đá vụn cho nàng như lần trước.
Đi tới Quân Âm Các, Thẩm Thanh chủ động lên tiếng trước: “Vệ đại ca, tăng thêm phiền toái cho ngươi rồi, thật sự ngại quá.”
Vệ Hà lắc đầu rồi lại biến mất trong màn đêm.
Trở về trong phòng, ngượng ngùng và ửng đỏ trên mặt Thẩm Thanh lập tức không cánh mà bay.
Nàng rót một cốc trà, ngồi ở trước bàn, cảm thán cuối cùng hôm nay không còn uổng công nữa. Lại nghĩ tới chuyện vừa rồi khi nàng sắp ngã nhào lên người Vệ Hà, Vệ Hà lập tức tóm lấy tay áo nàng.
Nàng hơi nghi hoặc rốt cuộc Vệ Hà là chính nhân quân tử mới làm như vậy, hay là bởi vì hắn coi thường nàng nên muốn tránh hiềm nghi.
Nếu như là coi thường, thế thì thôi vậy.
Nàng không thích Vệ Hà, cũng không muốn gả cho người, chỉ là bây giờ gấp vì chuyện của phó tổng quản Dương, cần phải có hắn ta. Nếu bị hắn ta ghét, cho dù sau này gả cho hắn ta, cuộc sống sau đó cũng rất khó chịu đựng.
Rồi lại tiếp tục nghĩ nếu hắn ta bằng lòng đưa nàng về, còn lo lắng cho nàng thì chắc không phải là ghét đâu. Nàng còn cần tiếp tục cố gắng, thời gian không còn nhiều.
Bởi vì dự đoán theo thời gian lần trước, liên tục mấy ngày sau đó, Thẩm Thanh đều giả vờ gặp được Vệ Hà trong quá trình đi lấy thức ăn, nhưng phần lớn hai người cũng chỉ trò chuyện qua mấy câu.
“Chuyện túi thơm kia giải quyết chưa?” Tạ Nhiên cầm cần câu, ngồi ở trong đình nghỉ mát, tựa nghiêng người hỏi người phía sau.
****
Thấy người sau lưng không đáp lại.
Lòng kiên nhẫn của Tạ Nhiên dần biến mất, cuối cùng ánh mắt trở nên vô cùng bất mãn, dùng bàn tay năm ngón thon dài lắc lắc cần câu.
“Đợi thêm mấy ngày nữa.”
“Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy.” Cuối cùng Tạ Nhiên cũng dừng lắc cần câu lại.