Vì vậy tan lớp xong, nàng trở về phòng trước, rửa mặt chải đầu tỉ mỉ, sau đó bởi vì mấy ngày nay đều không ngủ ngon, nàng phủ lên một lớp son phấn mỏng, sắc mặt đỏ thắm, mặt mày phong tình.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa xong, nàng xách hộp thức ăn đi tới chỗ hòn non bộ, nấp ở trong một góc kín đáo, nơi đó có thể nhìn thấy bất kỳ người nào đi qua, hơn nữa là khu vực hẻo lánh, người khác khó mà phát hiện ra. Nàng dựa lưng vào một gốc đại thụ, ngẩng đầu nhìn tán lá trên cây, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Giờ này vẫn còn sớm, chưa tới thời gian dùng cơm.
Mặt trời chiếu ánh nắng nóng như thiêu xuống đất, ve sầu trên cây cũng kêu không ngừng.
Thẩm Thanh vô cùng buồn chán ngồi trên đất, hi vọng có thể tóm được Vệ Hà vừa ngủ trưa đi ra, nhưng mà vẫn không được.
Thấy mặt trời dần ngả về tây, nàng đoán chắc hẳn Vệ Hà đã đi từ sớm rồi, bây giờ chỉ có thể mong đợi có thể gặp được Vệ Hà quay về trước khi nàng về Quân Âm Các.
Thẩm Thanh đứng dậy đi lấy cơm, hôm nay người ở đó không phải là Song Mộc, mà là người nàng không quen, vì vậy hai người cũng không nói nhiều.
Lấy cơm xong, nàng quay về dưới gốc đại thụ che trời kia, mở hộp thức ăn ra, chỉ là một món hầm thập cẩm nổi dầu lềnh bềnh và một đống rau héo úa.
Nàng cười khổ một tiếng đầy cảm thán, quả nhiên không phải là người quen, thức ăn này trong ngày hè thật sự làm người ta khó mà nuốt được. Vào mùa hè, loại hầm thập cẩm này không được yêu thích nhất, dầu mỡ khó ăn, nhưng đối với mấy đầu bếp nấu mà nói, nó lại là dễ nhất, đặt bừa mấy thứ vào trong nồi, cho thêm chút nước là hoàn thành.
Sau khi nàng ăn được mấy miếng thì để xuống.
Cho đến khi sắc trời dần tối, mặt trăng lặng lẽ leo lên trên cao, sau đó rải ánh sáng màu bạc xuống bao phủ khắp mặt đất.
Nàng vẫn không đợi được Vệ Hà, nhưng giờ đã tới sát giờ khóa cửa, Thẩm Thanh chỉ đành ủ rũ cúi đầu quay về Quân Âm Các.
Đi tới trước cửa phòng, nàng vẫn theo thói quen rút cây trâm bạc xuống, giấu kín ở dưới ống tay áo, sau đó cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Thẩm Thanh bước vào nhẹ không một tiếng động, sau đó quan sát trong phòng, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Châm nến lên, Thẩm Thanh ngồi ở trước bàn, tính toán thu hoạch một ngày nay của mình, kết quả phát hiện cả ngày hôm nay chẳng có chút thu hoạch gì, ngay cả mặt của Vệ Hà cũng không nhìn thấy.
Đến ngày hôm sau nàng càng cố gắng hơn, dậy sớm đi tới chỗ hòn non bộ chờ đợi, nhưng tới khi phải đi luyện tập vẫn không nhìn thấy người, nàng không khỏi hơi chán nản, sẽ không phải hắn đang bị Vương gia điều tới nơi khác làm nhiệm vụ rồi chứ.
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng Thẩm Thanh rất sốt ruột, Vệ Hà chính là hy vọng cuối cùng của nàng.
Mà lúc này, Vệ Hà, Tạ Nhiên đang luyện võ ở trong viện, hai người ngang tài ngang sức, nhất thời khó phân được thắng bại.
Đột nhiên kiếm pháp của Tạ Nhiên nhanh hơn, Vệ Hà không kịp ngăn cản, lùi từng bước về sau, ngay lập tức, mũi kiếm của Tạ Nhiên chỉ thẳng vào cổ của Vệ Hà.
Vệ Hà cười nói: “Kiếm pháp của Vương gia ngày càng xuất sắc.”
Ánh mắt ác liệt của Tạ Nhiên hơi đổi, hừ lạnh một tiếng, nhưng thật ra rất hưởng thụ lời khen này.
Sau khi hai người rửa tay, Vệ Hà lại tùy tiện hỏi: “Vương gia, sao mấy ngày nay không gọi Quân Âm Các tới?”
Trong lòng Tạ Nhiên hơi khó hiểu, hình như Vệ Hà rất quan tâm Quân Âm Các, nói chính xác hơn thì dường như là vì Thẩm cô nương của Quân Âm Các kia. Thế là y híp mắt nói: “Sao hả? Trước đây không thấy ngươi hứng thú với mấy chuyện này mà.”
Nghe thấy lời này, Vệ Hà không nói lời nào, mắt nhìn thẳng Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên hơi khó hiểu.
“Chẳng lẽ không phải Vương gia cảm thấy hứng thú sao?”
Tạ Nhiên bị câu này làm cho nghẹn lại, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua: “Ngươi có biết phương pháp đuổi muỗi nào hiệu quả không, mùa hè phiền chết mất.”
Vệ Hà lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta đi hỏi thử đại phu, có lẽ bọn họ có.”
“Phương thuốc cổ truyền của ngự y trong cung bổn vương đều thử rồi, hiệu quả rất nhỏ.”
Vệ Hà ngước mắt lên, đợi lời tiếp theo của Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên bị nhìn tới không được tự nhiên, giả vờ ho khụ một tiếng, sau đó nói: “Bổn vương thấy hình như túi thơm trên người Thẩm cô nương kia có hiệu quả đuổi muỗi khá ổn.”