Trong chốc lát, đám người kia đã ngã lăn ra đất, không gượng dậy nổi.
Lúc này, Trương Hồng cũng bị đánh cho tỉnh rượu, nhận ra người trước mặt là Thần Vương.
“Ngươi… ngươi… ngươi không thể làm vậy.” Trương Hồng sợ hãi nói lắp.
Tạ Nhiên kéo một chiếc ghế qua, vắt chân ngồi xuống, ung dung dùng khăn gấm lau tay rồi nói: “Cái gì mà không thể? Chẳng phải ngươi đã bị đánh rồi đó sao?”
Trương Hồng run lẩy bẩy trốn dưới gầm bàn, cảm nhận cơn đau rát bỏng trên người, định bụng xin tha. Nhưng khi quay đầu lại thấy Lan Diệp đang yếu ớt tựa vào tấm bình phong, hắn không muốn mất mặt trước mỹ nhân nên lại hùng hổ nói: “Ngươi ngang nhiên đánh người giữa chốn đông người, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nếu ngươi chịu cầu xin ta rồi nhận lỗi, bản công tử sẽ đại nhân không chấp tiểu nhân.”
“Ồ?” Tạ Nhiên đứng dậy, vung vẩy cây roi.
“A! A! Gϊếŧ người!” Tiếng la hét chói tai đến nhức óc vang vọng mãi không thôi.
“Vương gia, trong cung Thái hậu có người đến truyền lời.” Có người đứng ngoài cửa nói vọng vào.
Lúc này trong Từ Ninh Cung, không gian tĩnh lặng như tờ, nền nhà được lau sạch bong đến mức có thể soi gương.
Trên chiếc ghế được điêu khắc chín con phượng hoàng bay lượn, một vị nữ nhân đang ngồi lim dim ngủ. Tóc bà tuy đã hoa râm nhưng khí chất lại vô cùng phi phàm.
“Thái hậu nương nương, Vương gia đến thỉnh an người ạ.” Một cung nữ bên cạnh khẽ nhắc.
“Hừ, thằng nhóc vô ơn đó trong lòng còn có bà già này sao?”
Thái hậu tuy miệng thì tỏ ra khó chịu nhưng tay lại vội vàng chỉnh lại búi tóc rồi ngồi cho ngay ngắn.
Vị cung nữ đứng cạnh thấy vậy chỉ cười, lắc đầu rồi cho người vào.
Một thân áo tím, dáng người cao ráo thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài tựa màn đêm thăm thẳm, ánh nhìn mang theo vài phần sắc lạnh.
“Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Trong mắt con còn có bà già này à? Nếu không phải ta cho người nói ta bị bệnh, liệu con có đến không?” Thái hậu trách móc, bắt đầu lải nhải.
“Tôn nhi chẳng phải đã đến rồi sao? Hoàng tổ mẫu trông vẫn khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, chắc là không có chuyện gì đâu ạ.” Tạ Nhiên đã tự mình đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vắt chân, mở nắp chén trà rồi khẽ thổi những lá trà bên trong.
Nghe những lời này, sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, biết rằng đứa cháu này lại sắp tìm cớ chuồn mất.
Bà vội liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, sau đó đưa hai tay lên ôm lấy thái dương than thở không ngớt, ra vẻ khắp người không chỗ nào thoải mái.
Nào ngờ người ngồi dưới lại ung dung nói: “Vở kịch này người diễn bao nhiêu năm rồi, nếu con mà còn không nhận ra, e rằng Hoàng tổ mẫu phải lo cho cái đầu của tôn nhi có vấn đề hay là một thằng ngốc rồi. Người nói thẳng đi, có chuyện gì?”
Thấy mình đã bị phát hiện, Thái hậu cũng chẳng buồn giả vờ nữa. Bà ngồi thẳng dậy rồi vỗ nhẹ tay.
Lập tức, từng hàng cung nữ nối đuôi nhau bước vào, trên tay ai cũng bưng một cuộn tranh. Sau khi đứng ngay ngắn vào vị trí, tất cả đều đồng loạt mở tranh ra. Nữ tử trong tranh mỗi người một vẻ, người mập kẻ gầy, người cao kẻ thấp, từ nét đẹp thanh tao trang nhã đến vẻ diễm lệ động lòng người hay kiểu kiều diễm đáng yêu, tất cả đều có đủ.
“Xem đi, con thích cô nương nhà nào?” Thái hậu hào hứng lướt mắt qua các bức họa, vẻ mặt rạng rỡ không giấu được.
“Hoàng tổ mẫu, người đừng phí công vô ích nữa. Tôn nhi chưa có ý định thành thân.” Tạ Nhiên bất đắc dĩ cúi đầu day trán.
“Ta không lo chuyện này thì ta lo chuyện gì mỗi ngày đây! Coi như không thành thân thì cũng nên có vài người thông phòng, thị thϊếp chứ. Con xem đám cung nữ này đi, nếu có thích ai thì cứ việc mang về.” Thái hậu vội vàng nói, bà đã sớm mong ngày được bế chắt rồi.
Nghe vậy, đám cung nữ vội bạo dạn ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhiên.
“Tôn nhi vừa đánh người trước khi vào cung.” Tạ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thái hậu.
“Đánh ai?” Thái hậu căng thẳng hỏi, quên cả chuyện cung nữ.
“Trương Hồng, tiểu nhi tử của Trương thừa tướng.”
“Cái thằng công tử bột bất tài đó à, đánh thì cứ đánh thôi, có gì to tát.” Biết là ai, Thái hậu tỏ vẻ chẳng hề bận tâm rồi nhấp một ngụm trà. Bỗng bà khựng lại, nhớ ra chuyện lần trước.