“A Hằng.” Bên trong gọi một tiếng.
“Dạ.” A Hằng vẫn luôn đợi ở cửa tưởng Vương gia đã xử phạt xong, trong lòng cũng tò mò.
“Đi mời đại phu tới đây.” Tạ Nhiên nói lời này nhưng lại chẳng có bao nhiêu thương hoa tiếc ngọc, vẫn để mặc Thẩm Thanh ngã trên đất. Y liếc nhìn sắc mặt nàng một cái, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi không còn chút màu máu, trên trán cũng là một tầng mồ hôi mỏng.
A Hằng đợi ở ngoài cửa nghe xong thì hơi sững sờ, đưa mắt nhìn nhau với cô cô quản sự bên cạnh một cái, xác định là mình không nghe lầm, sau khi thấy cô cô quản sự ngạc nhiên gật đầu thì lập tức đáp lại: “Vâng.”
A Hằng chạy đi mời đại phu, Tạ Nhiên quay về chỗ ngồi phía trên uống rượu, chỉ là thỉnh thoảng vẫn quan sát người bên dưới, đôi lúc sẽ nhìn thấy có động tĩnh, tay của cô nương di chuyển tới vị trí hình như là dạ dày, sắc mặt trở nên xấu hơn, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt, cuộn tròn mình không phát ra âm thanh gì.
A Hằng chạy đi mời đại phu tới, sau khi bẩm báo ở ngoài cửa, hắn dẫn đại phu đi vào phòng.
Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô nương đứng lên trước đó ngã trên đất, mà chủ tử của hắn vẫn ngồi bên trên thản nhiên uống rượu.
A Hằng nhớ hình như Vương gia nhà mình chưa từng động tay với nữ nhân, nên chắc sẽ không đánh cô nương này ngất đi đâu.
“Xem thử đi.” Tay giơ cốc rượu của Tạ Nhiên chỉ vào Thẩm Thanh, trong giọng nói không có chút để ý sốt ruột nào.
Đại phu vội vàng đáp vâng, sau đó ngồi xổm trên đất lấy khăn lụa ra đặt trên cổ tay Thẩm Thanh bắt mạch, qua gần nửa khắc thì đứng dậy bẩm báo: “Bẩm Vương gia, vị cô nương này do thể chất yếu ớt, cộng thêm có lẽ đã lâu không ăn uống, bị bệnh dạ dày, vì vậy mới ngất xỉu.”
Nghe vậy Tạ Nhiên lại nhìn kỹ Thẩm Thanh lần nữa, phát hiện đúng là thân thể nàng khá gầy yếu, sau đó lại hỏi: “Nặng không?”
Nghe thấy lời này mọi người đều khó hiểu, chẳng lẽ Vương gia rất quan tâm cô nương này, nhưng nhìn cũng không thấy giống, dù sao người còn đang nằm trên đất mà Vương gia vẫn uống rượu, chẳng qua đại phu vẫn nhanh chóng đáp lại: “Bây giờ thì hơi nặng, nhưng nếu chú ý tới ăn uống, cộng thêm uống thuốc đúng giờ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Ừ, người đi xuống viết đơn thuốc đi.”
“Vâng.” Đại phu được người dẫn tới phòng bên kê đơn thuốc.
A Hằng nhìn cô nương nằm trên đất, hơi do dự không biết Vương gia đang có ý gì.
“Đưa về đi.”
A Hằng nghe thấy lời này, vẻ mặt rất vui mừng, chắc là đang nói đưa về Quân Âm Các, nếu không cũng sẽ không kê thuốc. A Hằng đi về phía Thẩm Thanh, muốn thử xem có thể gọi nàng tỉnh lại không.
Nhìn thấy hành động này của A Hằng, tư thế rót rượu của Tạ Nhiên đang uống rượu bên trên hơi ngừng lại, sau đó vẻ mặt y không vui nói: “Tìm một bà tử sức lực lớn cõng về, ngoài ra bảo cô cô quản sự của Quân Âm Các chú ý một chút, Vương phủ chúng ta chưa đến mức người hầu cũng không có cơm ăn.”
“Vâng.” Trong lòng A Hằng hơi oan ức, hắn chỉ muốn thử xem có thể gọi nàng tỉnh lại không thôi.
Sau đó hắn lệnh người hầu ở bên ngoài tới phòng bếp tìm một bà tử có vóc dáng cao to, nhưng trên người chỉnh tề tới cõng người quay về Quân Âm Các.
Cô cô quản sự cũng trở về theo, trên đường đi, nàng ta thầm đoán có lẽ Vương gia có chút ý với Thẩm cô nương này, nếu không sao lại mời đại phụ, còn lệnh nàng ta chăm sóc nhiều hơn.
Khi ngoài trời đã mờ tối, chỉ còn lại một chút xíu màu trắng bạc, Thẩm Thanh cũng tỉnh lại. Bởi vì buổi chiều khi hôn mê, cô cô quản sự đã cho người đút thuốc, vì vậy bây giờ thân thể nàng đã khôi phục lại rất nhiều.
Thẩm Thanh đứng lên, đầu tiên xoa xoa đầu, nhớ kỹ lại cuộc đối thoại với Thần Vương sau đó, nhưng mà nghĩ một lúc lâu vẫn dừng lại ở một chỗ, thế là hơi bực bội vỗ vỗ đầu.
Sau đó nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài, nàng nghĩ nói không chừng có thể hỏi thăm được gì đó, bèn đứng dậy đi giày bước ra ngoài.
“Ai dô, đúng là thiên kim đại tiểu thư, mặt trời đã xuống núi rồi mới dậy.” Dịch Thanh đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm trong sân nhìn thấy Thẩm Thanh, đương nhiên sắc mặt chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Người trong sân cũng đều im lặng không lên tiếng, ngược lại Tố Vân nở một nụ cười nói: “Người ta được Vương gia thưởng thức nên đương nhiên khác biệt rồi.” Giọng điệu rất quái gở.