Chu Diễm đứng lại, ánh mắt sâu xa nhìn về phía sau tấm bình phong, khẽ thì thầm một câu thơ đầy tình ý.
Dao Cơ nghe xong chỉ thấy buồn nôn.
“Ái phi à, ái phi của trẫm...”
Chu Diễm vuốt nhẹ tấm lụa mỏng, ánh mắt say mê lẫn tham lam, chậm rãi nhìn ngắm gương mặt nghiêng mờ ảo của Dao Cơ.
Ngón tay hắn lại chẳng chịu yên, men theo chiếc cổ mảnh mai yêu kiều của nàng mà trượt xuống, cho đến khi...
Dao Cơ lập tức lùi lại một bước, hoàn toàn giấu mình sau bức bình phong. Bàn tay không an phận kia cũng vì thế mà khựng lại giữa chừng.
Tiếng cười khe khẽ vang lên, như thể có chiếc lông vũ chạm nhẹ vào trái tim hắn rồi bỗng dưng biến mất, khiến cơn ngứa ngáy càng thêm dai dẳng.
Chu Diễm bất giác siết chặt bàn tay, từng ngón tay dần dần căng cứng, dường như chỉ thiếu chút nữa là có thể bóp nát chiếc ghế gỗ đàn hương trước mặt.
Mọi thứ đột ngột chìm vào yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến nghẹt thở, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng, tựa như có một cơn bão sắp sửa ập đến.
"Dao Cơ."
Chu Diễm gọi khẽ hai chữ ấy, giọng trầm thấp, vừa như lười biếng vừa như làm nũng, nhưng ẩn trong đó là một sự uy hϊếp khiến người ta nghẹt thở.
"Nàng là của ta."
Dao Cơ nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc gương đồng ở phía xa, ánh mắt dần cụp xuống.
Không, nàng là của chính mình.
"Bệ hạ..."
Dao Cơ vừa trấn tĩnh lại, định lên tiếng, thì bức bình phong lớn đã bị người ta thô bạo đẩy mạnh sang một bên!
Lực mạnh đến mức suýt nữa làm đổ cả bàn trang điểm bên cạnh!
Bên ngoài điện, Liên Oanh và mấy cung nữ đang chờ, nghe tiếng động liền giật nảy mình, mặt tái mét, chỉ muốn xông vào che chở cho nương nương.
Nhưng thái giám Mạnh Thuần chỉ liếc mắt một cái, các nàng liền hoảng sợ lùi bước, đành nấp sau cột đá, im lặng rơi nước mắt.
Trời cao phù hộ, xin đừng để Chiêu phi nương nương chịu thêm khổ sở nữa.
Lúc trước khi còn là diễn viên, Dao Cơ từng quen biết rất nhiều người diễn vai hoàng đế, đặc biệt trong số đó có rất nhiều diễn viên có kỹ thuật xuất sắc khiến nàng cũng phải nể phục.
Nàng từng cho rằng, đế vương trong sử sách chắc cũng chỉ đến vậy.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Chu Diễm, nàng mới nhận ra thật sự rất khác biệt.
Một người sinh ra giữa tiếng tung hô của vạn dân, bao năm chứng kiến thần tử quỳ lạy, tay nắm quyền sinh sát trong thiên hạ.
Ngay cả khi dịu dàng âu yếm ai đó, ánh mắt hắn vẫn khiến người khác lạnh sống lưng.