Dao Cơ đã từng xem qua tư liệu bối cảnh trò chơi, biết rõ Dao gia là dòng dõi thế tộc lâu đời, năm ngoái vì bị đối thủ hãm hại mà gia chủ là Dao Bá Nhân bị giam vào ngục.
Trong lúc nguy cấp, Dao Cơ bị đưa vào cung để cứu phụ thân, đổi lấy sự an toàn cho cả nhà.
Không ngờ sau khi vào cung, nàng lấy lý do thủ tiết cho mẫu thân đã mất, một mực không chịu thị tẩm.
May mà Chu Diễm si mê nàng đến mức điên đảo, nên mới không giáng tội.
Thậm chí còn cho nàng một năm giữ đạo hiếu, phá lệ phong làm Chiêu Phi, ban cho nàng ở tại Sơ Ngọc cung gần điện Dưỡng Tâm nhất.
Và hôm nay chính là ngày mà Dao Cơ không thể trốn tránh được nữa.
Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng thái giám cao giọng thông báo:
“Bệ hạ giá lâm!”
Cung nữ trong phòng liếc nhìn nhau, thấy Dao Cơ nhất quyết không chịu thay y phục, đành bất đắc dĩ lui ra ngoài.
“Nương nương, nếu hôm nay lại khiến bệ hạ nổi giận... chỉ e cả Dao gia sẽ phải chôn cùng.”
Ra đến trước cửa, Liên Oanh rưng rưng nước mắt, quay đầu lại nhìn Dao Cơ, ánh mắt đầy cầu khẩn.
Sau khi mọi người rút lui, Dao Cơ nhìn vào khoảng không, khẽ thở dài:
“Vì thỏa mãn cái sở thích bệnh hoạn của ngươi mà ngươi có thể viết nên thân phận bi thảm cho một tiểu cô nương thế này... đúng là quá đáng.”
Hệ thống vờ như chết, không lên tiếng.
Dao Cơ ổn định lại tâm trạng, không ra nghênh tiếp, mà trốn sau bức bình phong.
Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đủ loại yêu ma quỷ quái nàng đều gặp qua.
Để đạt được vị trí ngày hôm nay, ngoài kỹ năng diễn xuất, nàng còn rèn luyện được khả năng ứng biến cực kỳ vững vàng. Dù trong tình huống nào, gặp phải hoàn cảnh ra sao, Dao Cơ luôn có thể giữ vững bình tĩnh và tìm cách xoay chuyển.
Một tên hoàng đế nho nhỏ mà thôi, nàng từng đóng biết bao nhiêu vai trong hậu cung, loại người nào chưa từng thu phục?
“Khụ khụ...”
Một tiếng ho khẽ vang lên, cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Người đến bước chân rất khẽ, như sợ làm kinh động một con chim quý.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, làn khói từ lư hương bị luồng gió ngoài cửa làm xao động, rồi lại dần ổn định.
Không thấy mỹ nhân đâu, Chu Diễm cũng chẳng tức giận, chỉ nở nụ cười chắc chắn, đi thẳng về phía sau tấm bình phong nơi Dao Cơ đang trốn.
Dù gì thì cũng chỉ có vài chỗ đó, chơi trò mèo vờn chuột với nàng bao lâu nay, hắn còn lạ gì nữa.
“Hoa lòng rạo rực, chắc chắn đã có người trong lòng...”