Chương 5

Trầm mặc một hồi lâu.

Một bóng áo xanh bước qua Từ Tư Triều đi về phía xa.

Cây tiêu ngắn có đốt như cây trúc phát ra ánh sáng ngọc bích nhàn nhạt, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi vào bụi cỏ.

Những giọt sương trong suốt lướt qua cây tiêu xương, chém thành những vệt khô khan, nhìn như hai chữ “Thanh Cốt”.

Thanh Cốt là một pháp khí cấp bậc thiên phẩm xếp thứ bảy trong Bách Đoán Phổ, vậy mà lại bị vứt bỏ như rác rưởi, thật khiến pháp khí cao ngạo này phẫn nộ.

Pháp khí được chia thành bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thấp hơn nữa là linh khí. Linh khí là thứ mà phần lớn tu sĩ trong giới tu chân đều có thể sở hữu, nếu ngay cả linh khí cũng không có, thì thật sự là nghèo đến mức phải ăn đất.

Giá của linh khí thường dao động từ một trăm đến một nghìn linh thạch. Nếu không quá kén chọn, tu sĩ cũng có thể dùng răng, móng vuốt, hay xương sống của yêu thú làm vũ khí tấn công, chúng vốn là nguyên liệu ban đầu mà các luyện khí sư cần để chế tạo linh khí. Mặc dù không được gia công nên trông hơi xấu xí, nhưng chúng vẫn được coi là linh khí.

Ở thế giới hiện đại, Từ Tư Triều đã làm việc được một năm và đạt được vị trí quản lý. Y tự nhận thấy rằng, ngoại trừ một số vấn đề nhỏ, những người dưới quyền y nhìn chung đều làm việc khá tốt. Tuy nhiên, cũng có những lúc y mắc sai sót, khiến cấp dưới cảm thấy không hài lòng.

Chẳng ai ngờ, có người lại lấy chính y làm nguyên mẫu để viết một truyện người lớn. Điều đáng nói là, tên của nhân vật chính trong truyện này hoàn toàn không che giấu, chỉ khác tên thật của y một chữ. Duy chỉ có tính cách là có chút khác biệt, còn lại những đặc điểm khác thì lại giống hệt bản thân y.

Sau khi cuốn tiểu thuyết đam mỹ này lan truyền trong đám đồng nghiệp, y mới biết rõ. Đọc được một đoạn, y đã không thể chịu nổi những màn miêu tả du͙© vọиɠ kinh tởm nên đã xóa những tập tin đó. Nếu y tiếp tục đọc đến cuối, y sẽ phát hiện ra chân tướng cuối cùng, tác giả của cuốn tiểu thuyết này thực sự rất ghét y, không chỉ để nhân vật này hiểu lầm và bỏ lỡ người tốt thực sự, mà còn cam tâm tình nguyện chìm đắm vĩnh viễn trong lạc lối. Nhưng không có nếu như.

Y không truy cứu cuốn tiểu thuyết đam mỹ kia, coi như không biết chuyện này, kết quả là xuyên không. Bây giờ y đã trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, tóm tắt của cuốn tiểu thuyết hiện lên trong đầu y.

Một đóa hoa trên đỉnh núi cao bị lừa gạt cả thân và tâm, bị đồ đệ của mình dạy dỗ thành món đồ chơi, sa đọa chìm đắm trong du͙© vọиɠ, hoàn toàn không thể rời khỏi nam nhân, toàn văn chỉ đi theo bản năng, không hề có tình yêu.

...