“Thật là một thứ máu lạnh vô tình, lòng lang dạ sói.” Lão già thốt ra lời cay độc, thân thể cố gắng gượng chống đỡ rồi chao đảo vài vòng trên không trung, cuối cùng gục ngã xuống mặt đất gồ ghề.
“Ồ... chết rồi, thật đáng tiếc.” Tên ma đạo đứng xem tiếc rẻ thở dài. Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Tư Triều bên cạnh, thấy người nọ trấn định và bình tĩnh đến lạ, đôi mắt phượng thoáng vẻ nghi hoặc. Vạt áo hắn tung bay, trong tay xuất hiện một cây tiêu ngắn bằng xương màu trắng sứ.
Từ Tư Triều hơi rụt đồng tử, liếc nhìn bàn tay phải đang rũ xuống của mình. Vũ khí của y đã biến thành một viên sỏi cuội, màu sắc vẫn là màu trắng sữa.
Đang kinh ngạc thì những tiếng ngã xuống liên tiếp kéo y về với thực tại.
Kẻ cướp cây tiêu ngắn của y đã tìm thấy cơ quan bên trong. Thanh kiếm giấu trong tiêu tỏa ra khí lạnh lẽo cắt đứt một sợi tóc đen của đối phương. Có lẽ đối phương đã chơi đủ, mới để ý đến người sống duy nhất trong đám: “Ngươi không thử phá vỡ chướng ngại linh khí sao?”
“...”
“Ta cướp pháp khí của ngươi.” Tên ma đồ áo xanh nghiêng đầu cười nói: “Ngươi không có chút phản ứng nào sao?”
Từ Tư Triều vừa mới xuyên không, liệu có thể nói rằng mình căn bản không biết sử dụng cái gọi là linh lực không? Hơn nữa, hắn cũng đã nhấn mạnh như vậy, những người kia tắt thở có lẽ là kết quả của việc cưỡng ép vận chuyển linh lực.
Y không ngu.
“Xem ra cây tiêu này cũng không quan trọng với ngươi lắm nhỉ, vậy thì tặng cho ta đi.”
Mang theo chút tùy tiện của kẻ coi đời như trò đùa, ngữ điệu cuối câu khẽ nâng lên, như thể chứa ý cười, khiến người nghe không khỏi tập trung tinh thần nhìn sang. Tên ma đồ áo xanh bỗng sinh ra một loại tò mò, chờ đợi đối phương sẽ nói gì, tốt nhất là tức đến mất kiểm soát, không giữ được vẻ thanh cao hiện tại.
“Mưa tạnh rồi.” Giọng nói lạnh lùng tựa băng tuyết thấm đẫm theo làn gió nhẹ, phiêu tán trong không gian sau cơn mưa. Từ Tư Triều khép lại chiếc ô còn vương hơi ấm. Những giọt mưa men theo mặt ô trượt dài thành một đường rơi xuống đất. Hàng mi y khẽ rung rồi ngước lên, nở một nụ cười như gió xuân: "Nếu ta tặng nó cho ngươi, ngươi có thể để ta rời đi không?"
Những lời tham sống sợ chết như vậy thốt ra từ miệng một người có khí chất cao quý, thật khiến đám ma tu không khỏi ngẩn ra.
“Ngươi...” Ma đồ áo xanh ngập ngừng: “Rốt cuộc có phải là đồ đệ của Triều Túc chân nhân không?”
“Chắc là không phải.” Từ Tư Triều không đổi sắc mặt nói, y là một người Trái Đất thì làm gì có sư phụ tông môn nào.