Chương 2: Có hợp lý không hả

Còn hiện giờ, vị đạo trưởng đó đang ngủ đông ở một trấn nhỏ xa xôi.

Nhưng chuyện này không một ai hay biết, đây là thông tin quý giá duy nhất mà nàng nắm được.

Diệp Lăng Xuyên cười lạnh: "Khương Tước, ngươi không chỉ độc ác mà còn dối trá lọc lừa! Trần Hư đạo trưởng chỉ là một nhân vật trong truyền thuyết, vậy mà ngươi cũng dám dùng làm bia đỡ đạn, đúng là nghĩ cũng dám nghĩ ra được ."

Tứ sư huynh Văn Diệu đứng sau lưng hắn ta cũng xen vào: "Nhị sư huynh, huynh đừng tin lời ma quỷ của nàng ta. Kể cả nàng ta có mời được Trần Hư đạo trưởng thật, thì ai biết là cứu Phất Sinh hay hại Phất Sinh đây."

Đại sư huynh dịu dàng cũng tiếp lời: "Cũng không chừng nàng ta định nhân cơ hội này để bỏ trốn. Không thể tin được, gϊếŧ quách đi cho rồi."

Tam sư huynh Phật hệ đáp gọn: "Gϊếŧ."

Khương Tước: "…"

Quyển sách này thật ra không xuyên vào cũng chẳng sao.

Không cho nàng cơ hội nói thêm lời nào, Diệp Lăng Xuyên đã dùng uy áp của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đè nặng xuống. Lưng Khương Tước như bị một tảng đá lớn đập trúng, nàng phụt mạnh ra một ngụm máu.

Ngay sau đó, mũi kiếm đã sắp đâm thủng mi tâm nàng. Khương Tước đột ngột vươn tay, nắm chặt lấy thanh trường kiếm Diệp Lăng Xuyên đang đâm tới.

"Này, đau đấy nhá!"

Nàng gầm nhẹ một tiếng, rồi dùng sức bẻ gãy phắt thanh trường kiếm.

Bốn người trước mặt nàng đều sững sờ tại chỗ. Một phế vật không có linh căn như nàng mà lại có thể tay không bẻ gãy linh kiếm ư!

Chuyện này có hợp lý không cơ chứ?

Đó tuy không phải là bản mệnh kiếm, nhưng cũng chẳng phải loại huyền thiết kiếm tầm thường ở nhân gian có thể so sánh được. Ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc đã bẻ gãy được kiếm bằng tay không.

Mặt Diệp Lăng Xuyên tái mét. Thanh kiếm đó gần như đã tiêu tốn toàn bộ gia tài của hắn ta, chuyện này khác gì bẻ gãy kế sinh nhai của một kẻ nghèo kiết xác như hắn ta đâu chứ?

Chưa kịp để Diệp Lăng Xuyên nổi giận, Khương Tước đã vung tay ném mảnh kiếm gãy đi. Mảnh kiếm xoay tít bay ra, bốn người đang đứng trước mặt nàng vội vàng lách người né tránh.

Né xong, bốn người mới sực nhớ ra sau lưng họ còn có người, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, đồng thanh hô lớn: "Tiên chủ, cẩn thận!"

Mấy người vừa dứt lời, một bóng người từ phía sau bước ra.

Tiếng bước chân trầm ổn đều đặn gõ từng nhịp vào tim mọi người.

Hắn từ trong bóng tối chậm rãi bước ra dưới ánh trăng lạnh lẽo như sương. Tà áo bào đen viền vàng kim phác họa thân hình cao ráo, mảnh kiếm gãy lơ lửng trong lòng bàn tay phải cùng với những ngón tay thon dài của hắn, rồi theo mỗi bước chân hắn tiến lại mà hóa thành tro bụi.

Làn khói bụi bay lướt qua đôi con ngươi màu hổ phách.