Rốt cuộc Phương Hồi cũng phải nhọc công kéo hắn lên ngựa.
Một kẻ thân thể suy yếu, một kẻ trông như sắp tắt thở, con ngựa hễ chạy nhanh một chút liền khiến người ta có cảm giác hai tên này sẽ lăn xuống bất cứ lúc nào.
Thiên Lí nửa tỉnh nửa mê, rêи ɾỉ:
“Xem bộ dạng ta, e là sống chẳng nổi nữa. Trước khi chết, ta chỉ có một nguyện vọng chính là mong Triệu gia Thần Tích dị năng trường tồn bất diệt, không thể đoạn tuyệt trong tay ta. Cho nên... ta nguyện đem Thiên La Vạn Tượng truyền thụ cho hai vị bằng hữu chí thân trên đời này, chính là các ngươi.”
Phương Hồi chau mày:
“Ngươi chẳng phải căn bản vốn không biết sao?”
Minh Lật nhàn nhạt tiếp lời:
“Không cần lo sẽ thất truyền. Ở phương bắc Đại Càn, tùy tiện vào một hiệu sách nào cũng có thể tìm thấy pháp môn tu hành Thiên La Vạn Tượng.”
Thiên Lí:
“... Má nó.”
Hắn không ngờ di nguyện của mình lại có thể thực hiện dễ dàng đến thế, trong lòng vừa mừng vừa buồn bực suốt một hồi lâu.
Nhờ Minh Lật dẫn đường, hắn mới lấy lại chút tinh thần, định hướng phương hướng.
Chợt nhớ lại chuyện vừa nghe, hắn quay đầu hỏi:
“Các ngươi vừa nói sư đệ là sao? Ai là sư đệ?”
Phương Hồi thản nhiên đáp:
“Một kẻ tự nghĩ ra pháp trận - thiên tài đó.”
Thiên Lí nghiêng cổ, đưa mắt nhìn tứ phía:
“Thiên tài ở đâu? Thường ngày ta đi đâu cũng chẳng để tâm gì, chỉ muốn kết giao vài người đồng điệu trong thiên hạ mà thôi.”
Khi cưỡi ngựa đi trước, Minh Lật bất ngờ siết chặt dây cương.
Con ngựa cảm thấy bồn chồn, hí lên mấy tiếng.
Phía sau, Thiên Lí đuổi kịp, thấy đường bị chặn, sắc mặt thoáng trầm xuống.
Không còn cảnh hỗn loạn như vừa rồi nữa. Rừng cây phía trước nhường chỗ cho mây trắng cuồn cuộn, sương mù lượn quanh. Qua cầu đá nhỏ, xe ngựa dừng lại. Xa xa, vài người hầu mặc áo xám đứng nghiêm canh giữ, phía sau là những thị nữ ôm kiếm, cảnh giới nghiêm ngặt.
Một bàn tay vén rèm xe, chủ nhân cúi người xuống, trên vai đậu một con bọ cạp.
Giang Vô Nguyệt vốn đứng ở đó, chờ Xà Khô và bọn áo choàng đen dẫn Thiên Lí tới. Giờ thấy hắn xuất hiện mà không thấy bọn áo choàng đen đâu, thần sắc liền khó chịu.
Minh Lật nhìn ba người chặn đường, rồi quay sang Thiên Lí, đổi giọng hỏi:
“Không biết ngươi có thích kết giao với kẻ thù không?”
Thiên Lí che ngực, ho khan, nhỏ giọng đáp:
“Ta chẳng có loại tình cảm biếи ŧɦái ấy.”
Phương Hồi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên một tên người hầu áo xám.
Trước mắt, uy hϊếp lớn nhất không phải Giang Vô Nguyệt - tiểu thư kiêu ngạo của Giang gia mà chính là tên đó, thực lực sâu xa, khó lường.
Giang Vô Nguyệt nhìn thẳng Thiên Lí, cười lạnh:
“Không ngờ ngươi còn có thể sống sót tới đây.”
Thiên Lí ho khan, cười nhạt:
“Ngươi nói chiêu trò gì, ngươi cũng biết rõ bọn họ muốn bắt sống ta. Sống sót tới đây, chẳng phải đã là chuyện bình thường rồi sao?”