Chính vì vậy, Thẩm Tông thầm nghĩ, nếu đã như vậy thì nên chủ động xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, ít nhất cũng mong có thể cùng nhau bình an vượt qua những ngày tháng khó khăn trước mắt.
Nghĩ vậy, cô lặng lẽ chủ động dẫn dắt câu chuyện.
Cô nhỏ giọng nói với Thẩm Khê:
"Chị, vừa rồi em tiện tay mua ít lương thực, với mấy thùng nước khoáng. Nhà mình cách trung tâm thành phố xa, lỡ có chuyện gì, tích trữ chút đồ ăn cũng yên tâm hơn. Hay là chị mua thêm ít sữa bột cho Sam Sam?"
Thẩm Khê liếc nhìn em gái, rồi lập tức hiểu ra, lời này không chỉ nói cho mình mà còn cố ý để mấy người hàng xóm bên cạnh nghe được.
Cô ấy gật đầu phụ họa:
"Mua đi, mua nhiều một chút cũng được. Ngoài sữa bột, các loại đồ khô, đồ hộp, thịt hộp, thực phẩm tiện lợi cũng nên mua thêm. Người lớn trẻ con đều ăn được. Ai, tình hình bây giờ, trong nhà vẫn nên dự trữ chút ít, bằng không lúc cấp bách lại lo lắng chẳng kịp. Đừng nói động đất, chỉ riêng cúp điện, mất nước thôi cũng đủ mệt rồi."
"Đúng vậy!" Thẩm Tông liên tục gật đầu đồng tình.
"Hôm nay ở trung tâm thương mại em còn bị dọa chết khϊếp. Lúc đó em đã nghĩ rồi, chỉ cần ra ngoài được là lập tức tích trữ đồ ăn cho ba tháng, nửa năm luôn. Nếu không cần thiết, em thật sự không muốn bước ra ngoài nửa bước nữa. Lỡ như lại xảy ra chuyện như sáng nay, chắc em sợ đến ngất mất thôi."
Hai chị em Thẩm Tông kẻ xướng người hoạ rất ăn ý, chẳng mấy chốc đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bên này trò chuyện rôm rả, đám người đang ngồi rải rác quanh quảng trường cũng lần lượt kéo tới.
Nghe Thẩm Tông kể lại chuyện bị kẹt trong trung tâm thương mại sáng nay, ai nấy đều tò mò chen đến vây quanh.
Không chỉ nghe chăm chú những trải nghiệm ly kỳ của cô, mọi người còn tiện thể thảo luận thêm về các tình huống có thể gặp phải trong thời gian tới.
Thẩm Tông tính tình vốn thân thiện, ai hỏi gì cô cũng nhẫn nại trả lời, không hề tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn.
Dĩ nhiên, cô cũng khéo léo mượn cơ hội này để chia sẻ những suy nghĩ của mình, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với mọi người rằng nên trữ sẵn lương thực, đề cao cảnh giác.
Thẩm Khê cũng phối hợp rất ăn ý với em gái, thỉnh thoảng xen vào kể thêm chuyện núi lửa ở nước C bùng nổ, nói mình vì chuyện đó mà sau này luôn nơm nớp lo sợ.
Tóm lại, sau một hồi hai chị em thay phiên "tẩy não", mọi người đều gật gù đồng tình.
Không ít người còn lập tức lấy điện thoại ra đặt mua hàng online.
Nhiều người khác thì bắt đầu bàn bạc, tính toán sẽ tranh thủ sáng mai ra ngoài mua đồ dự trữ.
Đêm đó, may mà không có dư chấn nào xảy ra, chỉ là đến nửa đêm thì bất ngờ nổi lên trận mưa lớn.
Những người vẫn còn đang ngủ lại ngoài quảng trường bị trận mưa làm cho trở tay không kịp, ai nấy hốt hoảng tìm chỗ trú, người nhanh thì chỉ bị lấm tấm nước, còn ai chậm chân thì đã bị ướt sũng như chuột lột.
Mưa kéo dài cho đến gần sáng mới ngớt.
Trận mưa lớn này cũng giúp Bắc Trữ, vốn đã khô nóng suốt mấy ngày liền, trở nên mát mẻ hơn hẳn.
Trong không khí thậm chí còn mang theo chút cảm giác mát lạnh hiếm hoi.
Nhờ có cuộc "hội nghị buôn chuyện" tối hôm qua, các gia đình trong khu biệt thự cũng trở nên quen thuộc với nhau hơn.
Sáng sớm đi trên đường, ai nấy cũng bắt đầu biết chủ động chào hỏi, cười nói.
Có một số người giữ đúng lời hứa tối qua, vừa sáng ra đã rủ nhau lái xe đi mua nhu yếu phẩm.
Dĩ nhiên cũng có không ít người, qua một đêm ngủ dậy, cảm xúc đã vơi bớt, liền chẳng còn để tâm đến chuyện chuẩn bị nữa, chỉ tranh thủ sáng mát mẻ để ngủ nướng thêm chút.
Nhà họ Thẩm thì khác, trừ mấy đứa nhỏ vẫn còn ngủ, tất cả người lớn đều đã dậy từ sớm.
Ăn sáng xong, Cố Khải là người đầu tiên đề xuất:
"Hay là mình tranh thủ đi mua thêm chút xăng?"
Nhưng Thẩm Tông lập tức phản đối:
"Giờ tình hình vẫn còn mơ hồ lắm, tuy bây giờ nhìn qua thì có vẻ ổn, nhưng ai mà biết sau này thế nào? Đợt động đất lần này cũng vậy thôi, trước đó em hoàn toàn không hề nghe được chút tin tức nào. Em không nhớ rõ là do lúc ấy mình đã chuyển xuống Nam An rồi nên không chú ý, hay là vốn dĩ khu bên này thật sự không có cảnh báo gì hết?"
"Nhưng em nghiêng về khả năng là không có cảnh báo. Dù sao nếu trong nhà từng xảy ra động đất, em làm sao có thể hoàn toàn không có chút ấn tượng nào được."
Ngày hôm qua khi động đất xảy ra, mặc dù trước mặt chị gái và lũ trẻ Thẩm Tông tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Cô cố gắng lục lại ký ức, nhưng thật sự không nhớ đời trước từng xảy ra chuyện như vậy.