Chương 48

Trong suốt hai mươi mấy giờ tiếp theo, điện thoại liên tục nhận được năm tin nhắn từ công ty viễn thông do chính phủ phát đi, tất cả đều nhắc nhở mọi người phải tự chủ động bảo vệ an toàn cho bản thân.

Khi hai chị em đưa bọn nhỏ trở về nhà, con phố vốn nhộn nhịp từ sáng sớm giờ đã vắng tanh không một bóng người.

Ngoài bốn người họ ra, những người khác trong nhà đều đã có mặt đông đủ.

Trận động đất ở Thanh Châu lần này là đợt rung chuyển thứ hai sau trận động đất ở Tây Sơn, hai lần xảy ra chỉ cách nhau chưa đến mười ngày.

Tần suất động đất ngày một dày đặc, cường độ cũng ngày càng lớn hơn, khiến ai nấy đều không khỏi lo lắng, bất an.

Hai đứa nhỏ vì quá sợ hãi mà đều mệt lả.

Sam Sam đã ngủ thϊếp đi ngay trên đường về, còn Đồng Đồng thì cố gắng chống đỡ, nhưng đầu cứ gật gù, nhìn là biết cũng đã kiệt sức.

Trình Như ban đầu còn muốn gọi bọn trẻ ăn chút gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của chúng thì chỉ đành nói:

"Thôi, để bọn trẻ ngủ trước đi."

Nói xong, bà lại bổ sung thêm:

"Cho tụi nhỏ ngủ ở phòng khách tầng một, phòng đã dọn dẹp xong hết rồi."

Rõ ràng trận động đất lần này cũng khiến Trình Như sợ hãi.

Dù trong lòng bà vẫn rất tin tưởng vào chất lượng ngôi nhà mình đang ở, nhưng để chắc ăn, bà đã tranh thủ dọn lại phòng khách duy nhất ở tầng một, để mấy đứa nhỏ ngủ dưới đó cho an toàn hơn.

Thực ra không chỉ riêng Trình Như, cả nhà ai cũng lo lắng không yên.

Cả buổi chiều, mọi người đều ở yên trong nhà, không ai dám đi đâu xa.

Đến chiều, khi trời còn chưa tối hẳn, loa phát thanh lớn của thôn Nghênh Thủy bỗng vang lên, âm thanh vang dội đến mức dù cách xa cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Cùng lúc đó, bên trong khu dân cư, nhân viên ban quản lý cũng cầm loa công suất lớn đi khắp nơi thông báo.

Chính phủ ra thông báo, nói rằng tối nay rất có thể sẽ còn dư chấn, yêu cầu mọi người tốt nhất nên ra ngoài tìm nơi trống trải để nghỉ ngơi, không cần thiết thì đừng ở lại trong nhà.

Vì vậy, ở quảng trường trung tâm khu biệt thự, từng nhóm người bắt đầu lục tục kéo ra ngoài.

Ai nấy đều tay xách nách mang, nào chiếu, nào thức ăn dã ngoại, thậm chí có người còn mang theo cả ghế xếp, ghế gấp, thậm chí có gia đình còn dựng lều trại, thậm chí trải luôn cả màn ra ngủ ngoài trời.

Mọi người rải rác khắp quảng trường, ai nấy đều tranh thủ chọn cho mình một chỗ thích hợp.

Cũng may khu biệt thự này dân cư thưa thớt, số hộ sinh sống thật sự không nhiều.

Dù tất cả có ra ngoài hết thì quanh quảng trường cũng chỉ thưa thớt vài nhóm nhỏ, ngay cả phân nửa diện tích cũng chưa chiếm hết.

Thẩm Tông đếm sơ, kể cả nhà mình, tất cả cộng lại còn chưa tới mười hộ.

Cả nhà ăn uống xong xuôi, người lớn trẻ nhỏ cùng nhau mang theo lều du lịch đã mua từ trước, chậm rãi kéo ra quảng trường, chọn một góc trống thích hợp để hạ trại.

Lúc mới bắt đầu, mọi chuyện vẫn rất bình thường, không ai cảm thấy khó chịu hay bất tiện gì.

Trái lại, đám trẻ con chưa từng trải qua cảnh tượng thế này nên vô cùng thích thú, thấy mọi thứ đều mới mẻ lạ lẫm.

Đặc biệt là đang trong kỳ nghỉ hè, mấy ngày nay cũng có không ít gia đình đưa con cái ra đây dựng lều tạm, xem như một chuyến dã ngoại ngắn ngày.

Bởi vậy, khu biệt thự vốn yên ắng nay lại vang lên tiếng cười ríu rít của đám trẻ con, từng bóng dáng nhỏ nhắn tung tăng chạy nhảy khắp nơi.

Đồng Đồng và Sam Sam cũng đã sớm tỉnh ngủ.

Ban đầu, hai đứa còn ngoan ngoãn ngồi cạnh người lớn, nhưng chẳng bao lâu sau đã bắt đầu ngồi không yên.

Đặc biệt là bên quảng trường đối diện có một bé trai nhỏ, có lẽ tò mò với lều trại của nhà bọn họ nên chạy qua chủ động rủ Đồng Đồng và Sam Sam chơi cùng.

Chỉ chơi một lúc, đám trẻ đã tụ tập lại, ríu rít đòi chơi trốn tìm.

"Không được chạy xa." Thẩm Khê căn dặn hai đứa vài câu, còn xịt thêm một lớp phòng côn trùng cho chúng, rồi mới cho phép ra ngoài chơi.

Cũng không quá lo lắng, vì quảng trường rất rộng rãi, ngoài đài phun nước ở trung tâm còn chưa vận hành, thì gần như không có công trình nào che khuất tầm nhìn.

Thế nên mọi người cũng yên tâm hơn.

Chẳng bao lâu, mấy đứa nhỏ đã tụ tập lại chơi đùa rất vui vẻ.

Thẩm Tông và Thẩm Khê vì vẫn còn hơi căng thẳng sau những chuyện xảy ra buổi sáng nên cũng đi theo, đứng gần đó trông chừng.

Ngoài ra, còn có mấy phụ huynh khác cũng tụ tập lại quanh bọn trẻ.

Bọn trẻ nhanh chóng làm quen, chơi đùa cùng nhau, còn người lớn thì cũng dần trở nên thân thiết.

Đặc biệt sau cơn động đất hôm nay, mọi người đều có chung chủ đề để trò chuyện, lập tức kéo gần khoảng cách.

Bởi ai cũng biết, thời gian sắp tới có lẽ phải sống nương tựa lẫn nhau, hàng xóm láng giềng cũng cần hỗ trợ, trông coi lẫn nhau.