Chương 44

Mọi người ăn sáng nhẹ như đã dự tính từ hôm qua, sau đó thẳng tiến vào trung tâm thành phố.

Tối qua, Thẩm Tông đã kể chuyện mình mở rộng không gian cho cả nhà nghe, mọi người đều đồng ý rằng cần phải tranh thủ mua thêm vật tư, tốt nhất là tiêu hết số tiền còn lại.

Dù sao, theo tình hình hiện tại, ngày tận thế e là khó tránh khỏi.

Nếu đã vậy thì giữ tiền cũng chẳng để làm gì, thà đổi lấy những thứ thiết thực còn hơn.

Không gian giờ đã mở rộng, kế hoạch bán bớt xe cũng có thể hủy bỏ, thay vào đó nên tập trung gom thêm nhiều loại vật tư cần thiết, nhất là nhiên liệu.

Xăng dầu, dầu diesel, mấy thứ lặt vặt khác cũng phải mua thêm, dù chỉ để phòng khi cần gấp cũng đáng.

Còn về phần tinh thạch, ông Cố đã cân nhắc và cho rằng với số lượng hiện tại trong nhà, ít nhất cũng đủ dùng trong một thời gian dài.

Hơn nữa, trong thời đại thịnh vượng thì châu báu vàng bạc còn có giá, nhưng một khi tận thế xảy ra, e rằng vàng bạc cũng chẳng đổi nổi lấy một cái bánh bao.

Thế nên không cần tốn tiền mua thêm, có cơ hội thì từ từ tìm kiếm cũng được.

Ngoài ra, mua thêm một chiếc xe ba bánh cũng rất cần thiết.

Vậy nên hôm nay, Cố Khải và Thẩm Kiến Nghĩa sẽ chịu trách nhiệm đi mua một chiếc xe ba bánh và tranh thủ tích trữ thêm thật nhiều xăng dầu.

Thẩm Khê cũng mang toàn bộ tiền bạc trên người ra, tổng cộng còn lại hơn mười ba ngàn euro, có thể thấy đây gần như là toàn bộ tài sản cô ấy tích góp được.

Trong nhà không ai hỏi nhiều, thậm chí chẳng ai nhắc đến chuyện giữa cô ấy và Trương Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bây giờ, với tình hình thế này, mấy chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chị em nhà họ Thẩm dẫn theo hai đứa nhỏ tới ngân hàng đổi toàn bộ số tiền euro ra tiền mặt, rồi gửi hết vào thẻ của Thẩm Tông.

Sau đó, cả nhóm chuẩn bị đi tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Chuyện này là theo ý của Trình Như.

Tối qua, khi nhìn thấy con gái lớn với vẻ mặt tiều tụy xuất hiện trước mặt mình, bà chỉ quay đầu đi nhưng nước mắt đã rơi xuống.

Vừa nghe tin sáng nay Thẩm Tông muốn dẫn mấy mẹ con chị gái ra ngoài, bà chẳng nói chẳng rằng, nhét thêm cho một cái thẻ, dặn dò:

"Đi mua thêm ít đồ cho chị con và hai đứa nhỏ. Không cần mua đồ sinh hoạt thường ngày đâu, cứ mua những gì chị con thích, quần áo, nước hoa, đồ trang điểm thích gì thì mua nấy."

Thẩm Tông biết mẹ đau lòng cho chị nên cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn nhận lấy thẻ. Nhưng Thẩm Khê thì lại không muốn để mẹ và em gái cứ thế mà ép buộc mình.

Thấy Thẩm Tông định kéo mình tới khu đồ trang điểm, cô lập tức gạt tay em gái ra, thẳng tay tịch thu toàn bộ thẻ trong tay cô, giành lại quyền "quản lý tài sản".

Theo yêu cầu của Thẩm Khê, bọn họ đi xuống siêu thị dưới tầng hầm trước, mua thêm ít sữa bột trẻ em, xúc xích trẻ nhỏ và những đồ ăn vặt cho bọn trẻ.

Lúc sau họ đẩy xe chạy thẳng lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại.

Nơi đó là khu vui chơi dành riêng cho trẻ em, bên cạnh còn có một hiệu sách rộng lớn.

Đầu tiên, họ mua cho Sam Sam món đồ chơi cô bé thích, rồi chọn cho Đồng Đồng một chiếc tàu điện chạy bằng pin.

Thấy chị gái còn muốn ghé quầy đồ chơi âm nhạc và giáo dục, Thẩm Tông vội kéo tay cô lại.

"Chị mua đủ rồi, thật đấy. Đồ chơi phát triển trí tuệ, bàn cờ, đồ lắp ráp bọn em đã mua cho hai đứa cả một đống. Thú bông cũng mua rất nhiều, đủ để bọn nhỏ chơi chán chê rồi."

Thẩm Khê khựng chân lại. Ánh mắt cô ngập tràn xúc động khi nhìn em gái, trong lòng như có luồng nước ấm âm thầm chảy qua.

Không nhịn được, cô dang tay ôm chặt lấy Thẩm Tông, rồi cười cười, thản nhiên nói:

"Vậy để chị đi mua thêm ít sách tranh cho bọn nhỏ."

"Tranh vẽ, truyện thiếu nhi, sách giáo khoa, Cố Khải còn gửi cho em một danh sách, chị cứ theo đó mà mua. Tin em đi, danh sách này được cả một đội ngũ các bà mẹ chuyên nghiệp góp ý đấy, không sai đâu."

Thẩm Khê bật cười trước vẻ nghiêm túc của em gái.

"Vậy chị đi chọn sách cho mình trước đây."

Vừa cất bước, cô lại dừng lại, ngập ngừng hỏi:

"Không phải em ngay cả sách chị đọc cũng tính mua hết luôn đó chứ?"

Thẩm Tông nhún vai, nhoẻn miệng cười làm động tác "Xin mời", chẳng nói rằng nếu gom hết sách ở nhà giờ lại, chắc cũng đủ chất đầy một thư viện nhỏ rồi.

Chưa kể sau này còn không biết sẽ "vung tay" cỡ nào nữa.

Bởi vì, với họ, tri thức mới là tài sản lớn nhất, vững chắc nhất trong cuộc đời này.

Thẩm Khê chọn sách cho mình cũng không nhiều, chỉ đầy một chiếc túi nhỏ, thậm chí chẳng cần gửi bớt vào xe.

Mang theo sách, hai chị em cùng dắt theo hai đứa nhỏ tới khu vui chơi.

Trên đường đi, dù có mệt mỏi đến đâu, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con.

Vừa thấy bể bóng nhiều màu sắc, Sam Sam và Đồng Đồng liền sáng bừng cả mắt, ríu rít lao tới.

Nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa không biết mệt, hai chị em cũng nhân lúc ấy tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, vừa trông chừng vừa trò chuyện đôi câu.