Mà lần này, diện tích mở rộng quả thật có chút khoa trương.
Cô nhìn quanh bốn phía, cảm giác nơi này rộng lớn chẳng khác nào một sân vận động của trường học.
Tim Thẩm Tông đập loạn vì kích động, hưng phấn đến mức cảm giác như đang mơ vậy.
Lần trước không gian thăng cấp, diện tích từ hai mươi mét vuông nhảy vọt lên hai trăm mét vuông, tăng gấp mười lần. Khi đó cô đã từng nghĩ, nếu lần sau thăng cấp mà tăng lên hai ngàn mét vuông thì tốt biết mấy.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, chính cô cũng bật cười, chỉ cảm thấy mình đúng là quá tham lam.
Nhưng lúc này.
Thẩm Tông bật người dậy, ba chân bốn cẳng chạy tới đống vật tư mình vừa lấy ra lúc nãy, lục tung bên trong tìm được một cuộn thước dây bọc da.
Cuộn thước này là lúc trước cô cố tình mua về để đo đạc, dài đúng một trăm mét. Khi ấy cô đâu ngờ sẽ có ngày mình cần dùng nó để đo không gian.
Rất nhanh, kết quả đo đạc đã có: dài năm mươi mét, rộng bốn mươi mét, cao bảy mét.
Đúng là mở rộng gấp mười lần thật.
Hiện tại, tổng diện tích không gian của cô đã đạt tới hai nghìn mét vuông, còn chưa tính thêm hai trăm hai mươi mét vuông cũ.
Thẩm Tông đứng giữa kho hàng, hết lăn lộn lại nhào tới nhào lui trong niềm vui không kiềm chế nổi. Cô thật sự không biết làm sao để diễn tả hết niềm hân hoan đang cuộn trào trong lòng, không nhịn được mà hét lên ba tiếng giữa kho.
May mà giờ đang giữa trưa, trong kho cũng không có ai. Nếu không, chắc người ta lại tưởng nơi này vừa xảy ra chuyện lớn mất rồi.
Có được một không gian to lớn như vậy rồi, còn cần kho hàng làm gì nữa chứ?
Toàn thân Thẩm Tông đều nhẹ hẳn đi.
Cô nhanh chóng gom hết toàn bộ vật tư tồn kho, tất cả đều chuyển vào không gian mới. Ngay cả cái máy lọc nước đã lắp đặt xong cũng không quên mang theo.
Bao nhiêu đồ đạc đổ vào vậy mà chỉ chiếm một góc nhỏ xíu, thậm chí còn chưa lấp đầy một bên không gian.
Điều này khiến Thẩm Tông có cảm giác mình như một bà hoàng lắm của nhiều tiền.
Vấn đề đau đầu bao lâu nay về chuyện tích trữ cuối cùng cũng được giải quyết.
Ai mà chẳng mong tích trữ thêm chút đồ ăn ngon chứ?
Ai mà không muốn lúc hoạn nạn có thể chuẩn bị trước thật nhiều thứ mình thích, để cuộc sống khổ cực phía sau đỡ nhọc nhằn hơn một chút?
Nhưng vì không gian trước kia quá nhỏ, Thẩm Tông chưa bao giờ dám mơ xa như thế.
Đừng nói tới đồ ăn ngon, ngay cả trái cây tươi cô cũng không dám mua nhiều.
Bởi vì cô phải tận dụng từng chút diện tích quý giá, chỉ chọn lưu trữ những thứ cần thiết nhất: hạt giống, thực phẩm sấy khô, nước uống dự trữ và thuốc men.
Còn mấy thứ như gà rán, khoai tây chiên, hạt điều rang bơ hay kem lạnh,... cô chỉ dám thỉnh thoảng tưởng tượng, chưa từng dám thực sự mua về.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Càng nghĩ Thẩm Tông càng thấy hưng phấn, một phút cũng không muốn nấn ná thêm trong kho hàng. Thu dọn đồ đạc xong, cô lập tức chuẩn bị lái xe đến siêu thị bán buôn lớn nhất thành phố.
Nơi đó hàng hóa phong phú, giá cả lại phải chăng, đúng là địa điểm lý tưởng cho những ai muốn mua sắm số lượng lớn.
Cũng may cô vẫn còn giữ được chút lý trí. Trước khi xuất phát, cô không quên gửi cho Cố Khải một tin nhắn:
"Chồng ơi, không gian của em lại mở rộng rồi!!!"
Tuy không nói chi tiết, nhưng cô tin chỉ cần nhìn tin nhắn là Cố Khải sẽ hiểu.
Để bày tỏ sự phấn khích đang dâng trào trong lòng, cô còn thêm ba dấu chấm than.
Tiếc là lần này Cố Khải không nhanh nhạy như mọi khi. Đợi mãi bên kia cũng không thấy hồi âm.
Thẩm Tông biết hôm nay anh phải thay ba đi lấy thuốc, có mấy loại thuốc hạ sốt hiếm cần nhờ vả mới mua được.
Không trả lời tin nhắn, chứng tỏ anh đang bận việc.
Không cam lòng, cô lại gửi thêm một tin nữa:
"Anh chắc chắn đoán không ra lần này mở rộng tới cỡ nào đâu."
Đằng sau còn đính kèm một biểu cảm đắc ý.
Nhắn xong, Thẩm Tông mở ngay ứng dụng đặt đồ ăn, bắt đầu hành trình "càn quét" điên cuồng.
Cô chọn luôn quán cà phê gần nhất, lướt thực đơn, không cần suy nghĩ nhiều mà đặt liền:
Cà phê đậm vị, thêm sữa, đá/nóng 20 ly mỗi loại: 17,5 tệ × 60 = 1050 tệ
Chanh đá loãng, thêm đá lạnh, 20 ly: 16 tệ × 40 = 640 tệ
Tổng cộng: 1690 tệ.
Đặt xong, cô còn ghi chú: "Cần gấp, tự đến lấy", rồi không chần chừ mà xác nhận đơn.
Đặt xong cà phê, Thẩm Tông lại tìm đến tiệm gà rán gần quán cà phê nhất.
Lần này cô càng gọn lẹ, không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp đặt:
20 phần suất người lớn (160 tệ/phần)
20 phần suất trẻ em (35 tệ/phần)
Tổng cộng: 160 × 20 + 35 × 20 = 3900 tệ.
Cũng giống như lúc nãy, cô không quên ghi chú thêm một dòng: "Cần gấp, tự đến lấy."
Cứ như vậy, Thẩm Tông một mạch đặt luôn hai trăm ly đồ uống lạnh, hai trăm ly kem mềm.
Chưa hết, cô còn gom thêm đủ thứ: sữa chua, bánh phô mai, bánh ngọt bông xốp, các loại thạch trái cây, kẹo dẻo, bánh da lợn lạnh... các loại.