Chương 34

Việc tăng giá rất đơn giản sau khi dựng tường vây, việc vận chuyển vật liệu và xử lý rác thải trở nên phiền toái hơn nhiều, tất nhiên chi phí cũng đội lên.

Đối với chuyện này, Thẩm Kiến Nghĩa không hề do dự, lập tức đồng ý.

Đội thi công của lão Trịnh đúng là chuyên nghiệp, thiết bị mang theo cũng đầy đủ. Chỉ trong hai ngày, phía ngoài nhà Thẩm gia đã dựng xong một bức tường cao hai mét, bao kín cả căn biệt thự và cả mảnh đất hoang bên cạnh.

Bức tường này không phải loại bình thường, bên trong được nhồi thép cỡ ngón cái, đổ đầy bê tông, bên ngoài còn lắp thêm lớp chống chấn động. Đừng nói động đất, ngay cả ô tô có lao vào toàn tốc cũng chưa chắc đã phá nổi.

Không chỉ vậy, phía trên tường vây và bên ngoài còn lắp thêm lưới inox chống trộm cùng hệ thống camera giám sát.

Khu Phúc Lâm bên kia cũng được lắp đặt thêm một lượt thiết bị an ninh.

Xây xong rồi, Thẩm Tông còn đặc biệt chạy tới xem, nhìn xong chỉ có một cảm giác, đừng nói người, ngay cả chuột cũng đừng hòng chui lọt.

Tường vây dựng xong, không chỉ nhà Thẩm gia mà cả khu dân cư đều choáng váng!

Nhìn qua đúng thật là cực kỳ hoành tráng.

Tuy rằng khu này dân cư không nhiều, nhưng cũng đâu phải chỉ có mình nhà Thẩm gia. Bức tường vừa dựng xong, nhà họ lập tức trở thành cái tên nổi tiếng nhất khu. Ngày nào cũng có người đến xem, quen thì tiến lại gần hỏi thăm, nào là: "Chú Thẩm này, nhà chú làm vậy rốt cuộc để làm gì thế?"

Mỗi lần như vậy, Thẩm Kiến Nghĩa đều cười xòa lấy cớ: "Bọn nhỏ đi xa không có ở nhà, sợ ba người già chúng tôi ở đây không an toàn nên mới dựng vậy thôi."

Nhưng mà, tường vây như thế thật sự khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Cho nên đến tận buổi trưa hôm đó, Từ Hưng Học lại cưỡi cái xe điện nhỏ chạy tới.

Lần này anh ta không vào nhà ngay, mà vòng quanh sân nhà Thẩm gia một vòng, nhìn suốt buổi chiều cũng không nói một câu.

Mãi một lúc lâu sau, mới nghẹn ra một câu:

"Chú Thẩm, nhà chú làm kiểu này cũng hơi lớn rồi đấy!"

Thẩm Kiến Nghĩa chỉ cười, không nói gì thêm.

Dù sao lúc ký hợp đồng với bên thi công cũng đã viết rõ ràng là cho phép xây tường vây, bây giờ dựng xong rồi, còn gì mà lăn tăn?

Thật ra trong lòng Thẩm Kiến Nghĩa cũng biết lần này làm hơi lớn, cũng có chút gây chú ý.

Nhưng con gái con rể đã dặn đi dặn lại: an toàn là quan trọng nhất.

Nghĩ tới cũng đúng, nếu tận thế thực sự đến, ngoài người nhà ra thì còn biết trông cậy vào ai?

Nơi này lại không phải thành phố, không thể kỳ vọng vào chính phủ hay quân đội đến duy trì trật tự. Chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Nhà cửa có nhiều bí mật như vậy, xung quanh lại toàn người ngoài, nếu không lo liệu trước thì sau này chỉ còn nước hối hận.

Trước kia còn nghĩ người trong thôn tính tình cũng không tệ, có chuyện gì có thể giúp đỡ nhau.

Nhưng từ lúc thấy đám Từ Hưng Học đòi mười vạn chỉ vì một miếng đất hoang, Thẩm Kiến Nghĩa đã hiểu rõ rằng trước lợi ích, đừng mong thử lòng người.

Đến lúc đó, trông chờ vào mấy người đó còn không bằng tin vào bức tường bê tông này.

Vì vậy, thà để bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cũng tuyệt đối không vì sĩ diện mà nhượng bộ.

"Chú Thẩm, chú đã quyết định rồi thì cứ làm theo ý mình thôi."

Thẩm Kiến Nghĩa cười đáp:

"Ông thông gia nhà tôi ấy mà, tính tình cứng lắm. Đã quyết làm cái gì là ôm chặt lấy không buông. Bây giờ còn chưa xây xong mà người ta đã chạy đi tham dự hội giao dịch thuốc Đông y, chuyên tìm hiểu loại dược liệu nào đang hút hàng. Haiz, ông ấy à còn muốn làm cho trót, đừng nói kiếm tiền, chỉ cần không ôm hết vốn liếng mấy năm qua đi đổ vào đây đã là may mắn lắm rồi."

Giọng điệu ông vừa như oán thán, vừa đầy tự hào, cũng coi như ngầm giải thích với Từ Hưng Học.

Từ Hưng Học nghe vậy không cảm thấy bị qua loa lấy lệ, ngược lại còn càng thêm kính nể, liên tục tặc lưỡi:

"Người như viện trưởng Cố mà còn quyết tâm làm chuyện này, chắc chắn là có nắm chắc trong tay. Chú Thẩm cứ để lão viện trưởng từ từ làm, có gì cần giúp đỡ cứ nói. Nếu thuốc này thực sự bán chạy, sau này còn phải nhờ lão viện trưởng kéo người trong thôn đi làm ăn cùng."

Trong lòng Từ Hưng Học rất hiểu rõ viện trưởng bệnh viện Đông y lớn nhất toàn thành, ánh mắt làm sao có thể tầm thường?

Người ta dám bỏ tiền bỏ sức thế này, chứng tỏ trong lòng đã chắc chắn chuyện này nhất định thành công.

Nếu không có lòng tin, ai dám làm to thế?

Mà đã muốn kiếm tiền, sau này kiểu gì cũng phải làm lớn, chỉ dựa vào mấy thủ thuật nhỏ lẻ thì làm được bao nhiêu?

Nghênh Thủy thôn gần như vậy, nếu sau này viện trưởng Cố quyết định thuê đất làm quy mô lớn, chắc chắn sẽ ưu tiên người trong thôn.

Dù không ăn được thịt, cũng còn có thể húp được ít canh.

Chỉ cần học hỏi được chút kinh nghiệm, cũng đủ lợi ích cả đời rồi.