Chương 29

Nói đến đây, Trình Như lại ghé sát con gái, hạ giọng hỏi nhỏ: “Này, con có thấy gì khác lạ không? Có cảm giác gì trong bụng không?”

Thẩm Tông hết nói nổi, liếc mẹ một cái rõ dài:

“Mẹ tưởng con đang mang thai hả? Không gian có phải nằm trong bụng đâu mà có động tĩnh gì chứ! Trời ơi mẹ nghĩ ra được thật đó hả.”

Trình Như nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười.

Bà vừa cười vừa nói:

"Mẹ đây không phải không biết con yếu thế nào sao? Con chấp nhặt với mẹ làm gì chứ? Mẹ nói thật mà, con chẳng cảm thấy gì à?"

"Chỉ thấy thiếu ngủ thôi, ngoài ra không có cảm giác gì khác."

"Thiếu ngủ thì đúng rồi! Nghe mẹ nói này, ngủ không đủ chứng tỏ tinh thần sa sút. Trước tiên phải bồi bổ lại tinh thần, mấy chuyện khác tính sau cũng được. Mau ăn cơm đi, mẹ đã nấu sẵn cho con rồi, ăn xong về ngủ tiếp."

Thẩm Tông ngồi xuống ăn, Trình Như cũng ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cô suốt nửa ngày, vẻ mặt đầy ngập ngừng.

"Mẹ à, có chuyện thì mẹ cứ nói thẳng ra đi, nhìn con kiểu này con ăn cơm cũng nuốt không trôi." Thẩm Tông vừa cầm bánh quẩy vừa chậm rãi nói.

"Vừa nãy con nói đến chuyện con nít, mẹ cũng muốn hỏi một chút. Mấy chuyện tránh thai phải lo cho ổn nhé, sau này thời buổi khó khăn, đứa nhỏ sinh ra chịu khổ, cả người lớn lẫn trẻ con đều chẳng dễ dàng gì đâu."

Nói đến đây, mắt Trình Như đỏ hoe.

Làm mẹ, ai mà chẳng mong con cái mình sau này lấy vợ gả chồng, sinh con đẻ cái, sống an nhàn?

Thế mà giờ đây bà lại phải cùng con gái bàn chuyện không sinh con.

Thẩm Tông thật sự không ngờ mẹ mình lại nhắc đến chuyện này, cảm giác cầm miếng bánh quẩy cũng muốn nuốt không trôi.

Cô trầm mặc một lát, rồi nói:

"Chuyện này, mẹ với ba cứ yên tâm, con đã bàn với Cố Khải rồi. Con quyết định sẽ không sinh nữa. Chị của con chắc chắn sẽ quay về, con cái của chị cũng sẽ là con cái của cả nhà mình. Sau này chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng Đồng Đồng với Sam Sam, cũng coi như là có truyền thừa rồi."

Trình Như gật đầu liên tục, nước mắt cuối cùng không kìm được mà trào ra.

"Bây giờ các con tính sao? Nếu chưa bận quá thì mẹ theo con ra bệnh viện làm phẫu thuật luôn cho xong. Dù sao cũng là tiểu phẫu thôi, làm sớm thì hồi phục cũng nhanh."

"Không cần đâu mẹ. Ba chồng con đã chuẩn bị thuốc cho Cố Khải rồi, loại thuốc chuyên dụng cho nam giới. Nghe nói thuốc đó có tác dụng tiêu tinh, không độc, rất an toàn mà hiệu quả cũng tốt. Ông còn dặn con đừng đi làm phẫu thuật, sợ tổn thương nguyên khí. Lỡ trong thời gian ngắn có chuyện gì xảy ra thì thân thể không kịp hồi phục, cả đời chịu khổ."

Nghe đến chuyện nhà chồng mà còn nghĩ cho con gái được như vậy, Trình Như vừa cảm động vừa chẳng biết nên nói gì mới phải.

Một lần nữa bà thầm cảm thấy may mắn vì con gái mình không ly hôn với Cố Khải. Một gia đình vừa thấu tình đạt lý, vừa biết nghĩ cho nhau như thế này, biết tìm đâu ra nhà thứ hai?

Ăn cơm xong, Thẩm Tông liền bị mẹ đuổi về phòng nghỉ ngơi.

Tuy rằng đúng là thiếu ngủ thật, nhưng vừa mới rời giường, làm sao lập tức ngủ lại được?

Cô lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi lại những chuyện còn dang dở, dự tính sắp xếp lại thứ tự ưu tiên, cố gắng làm cho hoàn chỉnh, để sau này không còn gì tiếc nuối.

Nhưng còn chưa viết được mấy dòng, điện thoại bỗng vang lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, Thẩm Tông im lặng một lát rồi mới bắt máy.

"Nhiên Nhiên à, chị còn đang định gọi cho em đây."

"Chị, chị đợi tí hãy nói, em có chuyện quan trọng phải báo trước."

"Được, em nói đi."

"Chị ơi, chị với bác hai tranh thủ đi mua ít lương thực tích trữ đi, mua càng nhiều càng tốt, đừng sợ tốn chỗ."

Thẩm Tông sửng sốt, những lời định nói cũng lập tức thay đổi:

"Xảy ra chuyện gì rồi? Vệ Nghiêm nói gì với em vậy?"

Gọi điện tới là Trình Nhiên, em họ của Thẩm Tông.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Nhiên ở lại thủ đô công tác, rồi kết hôn với một sĩ quan trong cơ quan quân đội, định cư tại đây.

Vì Trình Nhiên là con một, lại không có ý định quay về Bắc Trữ, nên cậu Trình Phong và mợ Trần Nghệ đã bán nhà bên đó, chuyển hết lên thủ đô sống gần con gái.

Còn Thẩm Tông mấy hôm nay cũng đang băn khoăn không biết có nên báo cho người trong ngành biết chuyện sắp có thiên tai hay không.

Cô không nói ra miệng, trong lòng lại cứ bất an, sợ rằng nếu mình im lặng thì chẳng những bản thân mà cả người nhà cũng có thể gặp phải tai họa không lường trước.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy dù thế nào cũng nên nhắc nhở một chút người thân và bạn bè thân thiết.

Dù chỉ khiến họ chuẩn bị sơ qua thôi, biết đâu lại tránh được một kiếp.

Ngay lúc cô còn đang phân vân không biết phải mở lời thế nào để người thân cảnh giác mà không quá lo lắng, thì không ngờ Trình Nhiên đã chủ động gọi điện đến trước.