Cố Chính Sơ suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Chắc chưa cần xây nhà vội đâu. Tôi đang nghĩ hay là xây hai tầng hầm nhỏ."
"Tầng hầm?"
"Ừ. Tôi nghĩ diện tích cất trữ trong không gian của Tiểu Tông vẫn hơi nhỏ. Giờ tôi cũng đang tìm cách mở rộng, nhưng rốt cuộc mở được tới đâu thì chưa ai biết. Thế nên trước hết phải tính đến chỗ để đồ. Tiểu Khải có thuê một nhà kho để chứa nhiên liệu, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời thôi. Nếu sau này tình hình hỗn loạn thật sự xảy ra, đến chợ còn chưa chắc tồn tại được thì nhà kho đó cũng không đáng tin lắm."
"Dù là không có chuyện gì đi nữa, tôi cũng đâu dám để lộ hết chỗ vật tư ra bên ngoài chứ? Cho nên trồng trọt gì đó đều để tính sau, quan trọng nhất bây giờ là tìm được chỗ để tích trữ vật tư đã. Rất nhiều thứ mà để ngoài trời, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì sao. Đề phòng lòng người là chuyện không thể xem nhẹ đâu."
Mấy lời của ba chồng lập tức chạm đúng nỗi lo trong lòng Thẩm Tông.
Hai ngày nay cô lo nhất chính là chuyện này.
Tích trữ đâu phải chỉ đơn giản là mua, quan trọng là phải có chỗ mà để.
Đồ ăn còn chưa mua, đã phải chuẩn bị lượng nước đủ cho cả nhà dùng trong gần hai năm, tất cả đều chiếm rất nhiều không gian.
Chưa kể còn phải chuẩn bị dụng cụ làm ruộng, vũ khí, thậm chí cả xe nữa, đến lúc xảy ra chuyện còn cần chỗ mà giấu đi.
Cái hầm ngầm này đúng là một ý tưởng không tệ!
“Trên tầng hầm có thể dựng thêm một căn nhà nhỏ. Con nhớ lúc sau tái thiết nhà vườn, mọi người hay dùng kiểu nhà module bằng thép, loại ghép sẵn. Kiểu nhà đó tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ kiên cố. Dù sao chúng ta cũng chỉ dùng để chứa đồ, làm ruộng và tạm ở thôi, không cần quá thoải mái. Nếu dùng kiểu này, đặt hàng sẵn luôn rồi chờ khi tầng hầm xây xong thì ghép lên là được, vừa nhanh vừa kín đáo.”
Nói xong, Thẩm Tông lấy điện thoại tra tìm từ khóa “nhà module thép” trên trang mua sắm rồi gửi thông tin cho ba người lớn xem qua.
Mọi người xem xong đều thấy đề xuất này không tệ, Thẩm Tông liền chọn một xưởng có tiếng, lại gần Bắc Trữ, gọi điện thoại hỏi ngay.
Đối phương rất nhiệt tình, còn bảo sau khi bạn của họ giới thiệu thì họ có rất nhiều hình ảnh công trình từng thi công, có thể gửi ngay cho bên này xem.
Không chỉ vậy, họ còn chủ động xin tới tận nơi khảo sát, tiện cho việc lên phương án thiết kế.
Sau khi kết nối xong, Thẩm Tông mới phát hiện bên đó đang ở công trường, xây một căn hầm rượu với cửa ẩn cho một khách hàng khác.
“Bên anh còn thi công cả hầm rượu nữa hả?” Thẩm Tông tò mò hỏi.
“Có chứ, bên tôi không chỉ có nhà xưởng mà còn có đội thi công riêng. Hơn nữa là đội chuyên nghiệp, có đầy đủ chứng chỉ luôn đó. Cô đừng coi thường tầng hầm, xây cái này cũng lắm kỹ thuật lắm. Chống ẩm, chống thấm, thông gió, thứ nào cũng phải tính toán kỹ. Không phải đội chuyên thì không dám nhận đâu.”
Đối phương chắc cũng muốn khoe thực lực của mình nên vừa nói vừa cố ý quay video gần lại để cho bọn họ xem rõ.
Thẩm Tông và ba vị trưởng bối nhìn nhau, sau đó lập tức quyết định luôn:
“Bên anh có sẵn người không? Nếu có thì chạy lên Bắc Trữ một chuyến giúp tụi tôi làm hai cái tầng hầm. Càng nhanh càng tốt, khảo sát xong là có thể thi công luôn.”
Chuyện này quyết định xong thì trời cũng đã tối, Cố Khải cũng vừa từ trong thành về tới.
Việc thẩm định nhà cửa tiến triển rất thuận lợi, bên cho vay nói chậm nhất hai ngày nữa là có thể giải ngân.
Tính toán lại thì căn nhà ở khu Phúc Lâm có thể vay được khoảng ba trăm bảy mươi triệu, căn hộ trong khu tập thể công chức cũng có thể được hơn một trăm hai mươi triệu.
Có hơn năm trăm triệu trong tay, đủ để cải tạo lại hai căn nhà và mua vật tư, vận hành mọi chuyện một cách suôn sẻ.
Còn căn nhà cũ của nhà họ Cố sẽ được công ty khai phá đo đạc vào ngày mai, theo điều khoản trước kia thì họ có thể nhận được khoảng một trăm bảy mươi triệu tiền mặt.
Nhưng trong hợp đồng có một điều khoản nói rõ: Ai ký trước sẽ được thêm phần thưởng, mà phần thưởng này có thể lên tới một trăm tám mười triệu.
Mọi người bàn bạc xong thì quyết định trước mắt cứ để tiền ở chỗ Cố Chính Sơ, chưa phân chia vội.
Dù sao ông ấy cũng phải mua thuốc và đá quý, hai khoản này đều cần chi phí không nhỏ.
Đêm nay Thẩm Tông ngủ một giấc cực kỳ ngon, chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy.
Ngủ sâu đến mức Cố Khải rời đi lúc nào cô cũng không biết.
Đến khi tỉnh dậy thì cũng đã gần trưa.
“Mẹ ơi, sao mọi người không gọi con dậy?”
Cô ra khỏi phòng, vừa ngáp dài vừa càu nhàu với mẹ.
“Cái gì mà gọi? Ba chồng con dặn rồi, bắt con nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Trên đời này bây giờ không gì quan trọng bằng việc con nghỉ ngơi lấy sức. Trước khi đi ông ấy còn căn dặn rất kỹ, chỉ cần con còn đang ngủ thì đừng ai được làm phiền. Trong nhà còn biết bao nhiêu người, thiếu gì người lo chuyện. Ăn uống xong thì ngoan ngoãn vào phòng nghỉ tiếp cho mẹ.”