Chương 28: Tranh giành hàng hoá

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người trong siêu thị mỗi lúc một đông.

Trình Thủy tập trung cao độ để chọn đủ loại đồ hộp có thể bảo quản lâu: cá ngừ, đậu sốt cà chua, cá hồi, ngô hầm sữa... Đây là chuyến đi siêu thị thứ ba của cô. Căn phòng chất đầy hàng hóa mang lại cho cô cảm giác thỏa mãn tột độ. Từ đồ ăn vặt, thanh năng lượng Snickers, socola, cô đều mua một lượng lớn. Ngay cả thuốc giảm đau và nước khoáng cô cũng cố gắng khuân hết về nhà.

Tóm lại, đây là chuyến cuối cùng. Trình Thủy dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán. Sau lần này, cô sẽ ở yên trong nhà cho đến tuần sau, cho tới khi nào không thể không ra ngoài mới thôi.

Nhưng mà, hình như người có hơi quá đông thì phải?

Cô nhíu mày, đặt hộp đồ đang cầm trên tay xuống, nhìn quanh những bóng người đang chen chúc giữa các kệ hàng.

Không biết có phải là ảo giác của cô không. Nhưng theo lý mà nói, vào một buổi trưa ngày trong tuần lại đang mưa lớn, siêu thị nếu không vắng vẻ thì cũng không nên đông đúc đến thế. Bởi vì mọi người còn phải đi làm hoặc đi học. Vậy mà ngay lúc này, dòng người đổ vào siêu thị ngày càng nhiều, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng. Hành động lo âu, tay vơ vét đồ trên kệ nhanh chẳng kém gì Trình Thủy.

“Này! Ông kia! Xin lỗi... Ông làm cái gì thế?” Ở đầu kia kệ hàng đột nhiên bùng nổ một cuộc tranh cãi gay gắt khiến Trình Thủy giật mình. Cô khẽ ló đầu ra xem thì thấy một lão già người da trắng đang thô bạo túm lấy áo một thanh niên người Ấn Độ. Lão chỉ vào xấp giấy vệ sinh trên tay chàng trai, lời lẽ đầy ác ý: “Cậu đâm vào tôi rồi còn cướp đồ tôi định lấy hả? Cút về nước của cậu đi, mau đưa đồ đây cho tôi.”

Hai người giằng co qua lại, Trình Thủy chỉ dám liếc nhìn từ xa, hai tay nắm chặt lấy tay cầm xe đẩy.

“Không, không thể thế được. Chuyện đã thành ra thế này, tôi thực sự cần nó, được chứ?”

“Đúng, đúng thế! Chúng ta đều đang bị lũ chết tiệt kia truy đuổi đấy. Nghe đây, tôi đến trước, đưa nó cho tôi...”

Bị lũ chết tiệt kia truy đuổi? Một cái gì đó như cái gai đâm mạnh vào tim Trình Thủy. Cô hoảng hốt lục túi áo lấy điện thoại, nhưng khi định vuốt màn hình thì lại chần chừ.

Nghĩ đến việc mở điện thoại, những tin tức xấu dồn dập trong hai ngày qua khiến cô như mắc hội chứng tâm lý hậu sang chấn. Cô gần như đang tự lừa dối mình rằng chỉ cần không mở điện thoại, cứ mua xong đồ rồi ở yên trong nhà là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cứ như thể mọi chuyện tồi tệ đều bắt đầu từ việc lướt điện thoại vậy.