Chương 25: Có phải bệnh dại không?

Cô cũng biết có người muốn đưa thú cưng từ trong nước sang, đã phải chờ nửa năm vẫn còn đang cách ly ở một quốc gia thứ ba.

Có lẽ loại virus này không lây từ động vật chăng.

Hoặc có lẽ nó hoàn toàn không phải là bệnh dại.

Hoặc cũng có thể, vị khách kia chỉ đang khoác lác, anh ta không hề quen biết bất kỳ ai làm việc ở phòng thí nghiệm sinh học của Đại học Sydney, chỉ muốn gieo rắc nỗi sợ hãi về một trận dịch bệnh toàn cầu nữa.

“Xin lỗi, làm ơn tránh đường.”

Trình Thủy giật mình, vội vàng tránh sang một bên.

Một nhân viên đẩy một chiếc xe chở đầy các loại mì ăn liền và thùng mì qua chỗ cô. Trình Thủy nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến siêu thị.

Hôm nay cô chỉ định mua đủ đồ ăn cho khoảng một tuần, vì tuần sau cô phải đi thi giữa kỳ. Dù thế nào thì cô cũng phải ra ngoài.

Nhưng không biết có phải vì cơn mưa và gió bên ngoài tràn vào trong siêu thị, khiến cô cảm thấy hơi lạnh hay không, mà cô đã thay đổi ý định.

~

Bên cạnh nhà của Trình Thủy là một chuỗi siêu thị tên là WWL. Nơi này có đủ các loại đồ, từ khu hạt, khu trứng sữa, khu thịt, khu rau, khu trái cây, khu đồ ăn vặt, đến các khu đồ dùng sinh hoạt, đồ uống, đồ đông lạnh, đồ hộp và khu gia vị.

Cô đẩy xe bắt đầu từ khu vực các loại hạt. Hạt khô là thực phẩm giàu calo, khó hư hỏng, lại chứa nhiều chất béo và protein. Con người từ hô hấp, chạy nhảy đến suy nghĩ, mọi hoạt động đều cần năng lượng. Hạt khô giàu chất béo chính là nguồn năng lượng ưu tiên hàng đầu mà cơ thể lựa chọn hấp thụ.

Trình Thủy bốc những túi hạt hỗn hợp lớn bỏ vào xe, có cả loại nguyên vị và loại tẩm muối. Cô lấy khoảng năm túi, do dự một chút rồi lấy thêm hai túi nữa.

Đã quyết tâm tích trữ thì đừng tiếc tiền, vả lại nếu mọi chuyện êm xuôi trong vòng một tuần, hạt vẫn có thể để đó ăn dần.

Khốn nỗi, giá cả thực sự quá đắt.

Cô ép bản thân lờ đi bảng giá, lấy thêm vài gói nhỏ hạt dẻ cười đóng chân không bỏ vào xe. Dọc theo kệ hàng, cô vừa đi vừa lấy thêm những loại hạt mình thích. Cô thậm chí còn bỏ vào xe một túi hạt Brazil khổng lồ, mỗi hạt to gần bằng ngón tay cô.

Tiếp theo, cô tiến đến khu vực rau quả.

Trên kệ hàng rực rỡ bày đầy táo, lê, dâu tây đang giảm giá 5 đô hai hộp (tại sao lúc nào dâu tây cũng giảm giá nhỉ?), dứa, chuối. Về rau củ, Trình Thủy liếc nhìn thấy súp lơ xanh khá rẻ, trời ạ tỏi đắt kinh hoàng... dưa chuột cũng hơi chát, khoai tây và cà rốt thì ổn.