Chương 17: Có người sống sót

Cô nhắm mắt tựa vào tường, cắn chặt đôi môi run rẩy và hít thở sâu. Sau khoảng mười hơi thở sâu, cô thầm hít một hơi lại bước lên bồn cầu, run rẩy nhìn ra ngoài qua khe cửa phía trên.

Trên sàn nhà sáng bóng có vài mảnh thịt vụn. Trên tường đâu đâu cũng là những vết máu bắn tung tóe. Có thể tưởng tượng được cuộc xung đột vừa rồi ở bên ngoài đã dữ dội đến mức nào.

Nhưng không có ai ở bên ngoài, mọi thứ rất yên tĩnh.

Trình Thủy từ từ mở khóa cửa, nhẹ nhàng đi đến cửa nhà vệ sinh. Cánh cửa có một vết lõm lớn, không biết có phải là do tiếng "rầm" dữ dội lúc nãy gây ra không. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: chạy, chạy thật nhanh, phải chạy ngay. Cô gồng mình thò đầu ra ngoài, quan sát con đường hai bên.

Tường, sàn nhà, đâu đâu cũng là những vệt máu đen sẫm và mảnh kính vỡ. Cửa kính bị đập nát. Nhiều đồ vật dường như đã được dùng làm vũ khí ném, vương vãi trên mặt đất dính đầy bùn đất và máu.

Trình Thủy không thể khống chế được mà răng va vào nhau lập cập. Cô quay đầu nhìn quanh, đi được một đoạn thấy một cầu thang xoắn ốc ở chếch phía trước. Đi lên đó là có thể đến được lối ra ở tầng một.

Không có thời gian để do dự, cô rón rén đi ra hành lang, nhẹ nhàng bước lên cầu thang xoắn ốc. Cô dường như liếc thấy một bóng người dính đầy máu, đứng một mình ở đằng xa, cúi đầu. Trong lòng Trình Thủy căng thẳng, cô nhanh chóng leo lên cầu thang.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát chói tai nhìn thấy những tấm khiên chống bạo động. Họ đang dàn trận, vây kín lối ra cầu thang. Ngoài ra còn có nhiều cảnh sát đặc nhiệm cầm súng đen sì, đeo mặt nạ đang quan sát xung quanh.

“Có người sống sót!”

Một nữ cảnh sát đặc nhiệm cầm bộ đàm đứng gần cầu thang, nghiêm nghị tiến lại gần cô: “Cô không sao chứ?”

Nước mắt Trình Thủy ngay lập tức trào ra. Cô nấc nghẹn khi được dẫn vào một lối đi nhỏ mà tấm khiên chống bạo động đã nhường ra. Cả người cô mềm nhũn được cảnh sát đặc nhiệm vây quanh. Khu vực xung quanh đã được phong tỏa bằng dây an ninh. Nhiều người dân ở trung tâm thành phố đang được sơ tán. Cô nhìn thấy ở các lối cầu thang khác cũng có vài người với vẻ mặt kinh hoàng, toàn thân bủn rủn được cảnh sát đặc nhiệm dìu ra ngoài.

“Sơ tán ngay lập tức! Ở đây đã xảy ra một vụ tấn công khủng bố!” Một cảnh sát đặc nhiệm hét lớn một cách nghiêm nghị: “Sơ tán ngay lập tức, nghe rõ không?”

Tầm nhìn của Trình Thủy nhòe đi vì nước mắt. Cô muốn hỏi cảnh sát đặc nhiệm chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không thể sắp xếp một câu tiếng Anh mạch lạc, chỉ có thể gật đầu một cách lúng túng.

“Tôi nói lại lần nữa, sơ tán ngay lập tức!”