Chương 12: Ga tàu hoả

Sau khi tan học, mọi người trong giảng đường lần lượt ra về. Jessica chào Trình Thủy rồi đi trước. Trình Thủy nhìn theo bóng lưng của cô ấy, vài lần muốn giơ tay gọi lại để đi cùng đến ga tàu nhưng lại không nói nên lời.

Cô dừng lại ở lối ra, lặng lẽ nhìn cơn mưa đang trút xuống mặt đất. Nhiều người đi cùng nhau, che ô và rời đi. Nhớ lại những bài đăng đã đọc lúc học, cô cảm thấy sợ hãi vì nguy hiểm ở rất gần cô, nhưng sự hoang mang trong lòng lại không có ai để tâm sự.

Một nỗi cô đơn cùng bất lực từ bên trong bao trùm lấy Trình Thủy. Cô nhìn bầu trời u ám bên ngoài hít một hơi thật sâurồi mở ô đi một con đường vòng xa hơn để đến ga tàu.

Ga tàu ở đây giống như ga tàu điện ngầm ở trong nước, sân ga vừa có chức năng của tàu điện ngầm vừa có chức năng của tàu hỏa. Gần đây, họ đã xây thêm sân ga dành cho tàu điện ngầm chính hiệu chạy nhanh hơn, ổn định hơn và không có nguy cơ bị đình chỉ hoạt động vì tài xế đình công. Nhưng tiếc là tuyến đường còn hạn chế, ga gần trường của Trình Thủy vẫn chỉ có tàu hỏa chạy chậm hơn. Chính vì thế, ga lớn này càng đông đúc hơn khi trời mưa như trút nước.

Trình Thủy gập ô bước vào sân ga. Cô liếc thấy mấy cảnh sát đặc nhiệm cao lớn ở lối vào. Họ mặc đồng phục, đút tay vào túi đứng thành từng nhóm nhỏ và nghiêm nghị quan sát những người qua lại.

... Chắc là do mưa quá lớn, sợ xảy ra tai nạn.

Trình Thủy không nghĩ nhiều. Người cô ướt sũng, gió lại to, cô đã hắt hơi liên tục trên đường đi. Lúc này, cô đã kiệt sức chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa và nằm xem phim. Thế là, cô vội vàng liếc nhìn mấy người cảnh sát đặc nhiệm rồi xuống sân ga, chờ tàu.

Trong sân ga, tiếng người ồn ào. Nước mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống đất, hòa lẫn với bùn và dấu giày, làm mặt đất trơn trượt. Không khí có mùi tanh của đất và cỏ cây.

Xung quanh Trình Thủy toàn là học sinh cấp ba tan học sớm và sinh viên đại học với ánh mắt lờ đờ. Ai nấy đều mệt mỏi và im lặng, cúi đầu nhìn điện thoại hoặc nhìn về hướng tàu đến.

Xịch xịch!

Tàu đã vào ga.

Trình Thủy chen theo dòng người lên tàu, tìm chỗ trống để ngồi.

Tàu chậm rãi khởi hành, Trình Thủy tựa vào cửa sổ. Trong tiếng “cạch cạch” của bánh xe lăn trên đường ray, cô dần chìm vào cơn buồn ngủ. Hạt mưa liên tục gõ vào cửa kính, điều hòa bật nóng bức. Trình Thủy hơi híp mắt lại cảm nhận con tàu đang di chuyển.

"Ga tiếp theo, Trung tâm thành phố."