Ở Nam bán cầu, một ngày nữa trôi qua trong cảnh thức thâu đêm làm bài tập, Trình Thuỷ vừa mở ứng dụng màu xanh lá cây quen thuộc để xem tin nhắn mới trong nhóm gia đình. Trong nước lại là mưa liên miê …
Ở Nam bán cầu, một ngày nữa trôi qua trong cảnh thức thâu đêm làm bài tập, Trình Thuỷ vừa mở ứng dụng màu xanh lá cây quen thuộc để xem tin nhắn mới trong nhóm gia đình.
Trong nước lại là mưa liên miên rồi lại động đất liên tiếp nhiều năm chưa từng thấy. Thời tiết thay đổi thất thường, hôm nay dưới 0 độ thì ngày mai đã vượt hẳn lên trên 40 độ.
Trong đầu Trình Thủy lúc nãy chỉ nghĩ đến bài luận đang viết dở dang. Cô bình tĩnh đến mức chán nản nên cô tiện tay chia sẻ vài bài đăng về "Cách tự cứu trong tình huống cực đoan" từ mấy trang quảng cáo vào nhóm rồi đặt úp điện thoại xuống.
Một tuần sau.
Mưa lớn liên tục khiến toàn bộ hệ thống tàu điện ngầm trong thành phố bị tê liệt, các buổi học trực tiếp và hoạt động ngoại khóa bị hủy. Lúc đấy, Trình Thủy nhận ra thế giới có gì đó không đúng.
Cô dầm mưa, vội vã mở một ứng dụng mạng xã hội ở một góc đông đúc của ga tàu trung tâm để tìm mua thiết bị sơ cứu, thì nghe thấy những tiếng la hét chói tai ngày càng lớn hơn trong đám đông.
Máu tươi nóng hổi bắn thẳng lên mặt, từng mảnh thịt vụn bay tung toé khắp nơi.
Cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn thấy trước mặt là một cái miệng rộng méo mó đầy máu đang gầm gừ lao tới.
...
Gấp! Một du học sinh nhỏ bé cô độc nơi đất khách phải làm sao để tự cứu mình như thế nào khi đối mặt với zombie!
...
Máu văng tung tóe, một con zombie đang gào thét điên cuồng bị chém gục dễ dàng.
"Tôi muốn về Trung Quốc."
Trong biển xác chết, Trình Thủy và chàng trai tóc vàng chạm mắt nhau. Đôi mắt cún con của anh nhìn cô lấp lánh. Anh vụng về nói câu tiếng Trung: "Tôi có thể về cùng em, để làm vợ của em."
"..."
Anh học tiếng Trung méo mó rồi sao?