Chương 15

Cô không thích bị thương hại vì thật ra cô cũng chẳng cần điều đó.

“Vậy à, để tôi gọt táo cho cô nhé.”

Người đàn ông lúng túng, không biết nên nói gì hơn. Vậy là cả bọn cứ nửa thân mật nửa ngại ngùng trò chuyện. May mà còn cô bé nhỏ rất ngoan, biết cách làm người ta vui khiến Đồng Thanh Dục bật cười liên tục.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ mặc váy dài màu đen và một người mặc váy trắng đứng ở cửa phòng bệnh.

Bà chủ Giang cuối cùng cũng đến, dắt theo Mộc Thu. Gia đình cô bé thấy có bạn đến liền chào hỏi một câu rồi rời đi, tiện thể thanh toán luôn viện phí.

Đồng Thanh Dục nhận ra mình tuy thảm nhưng cũng chưa đến mức tuyệt vọng, ít nhất hai lần gãy tay vẫn có người trả viện phí hộ.

Bà chủ Giang mang theo một túi lớn, bên trong là quần áo thay đổi. Mộc Thu xách theo đồ ăn vặt và trái cây. Thấy Mộc Thu mặc váy trắng, thắt lưng, đeo hoa tai màu xanh nhạt, Đồng Thanh Dục ngạc nhiên:

“Mộc Thu, sao hôm nay cô đổi phong cách vậy?”

Mộc Thu vừa sắp xếp đồ đạc trong phòng bệnh, cuối cùng cũng hé miệng: “Tôi muốn chứng minh mình là người chủ động.”

Đồng Thanh Dục: "..."

“Ra ngoài đi, tôi không ăn nổi cẩu lương đâu.”

Bà chủ Giang không chút khách khí cầm lấy quả táo: “Bọn tôi có yêu nhau đâu, lấy đâu ra cẩu lương.”

“Đồ trăng hoa!” Đồng Thanh Dục nghiêm túc lên án hành vi vô trách nhiệm của bà chủ Giang.

“Thu Thu!”

Giang Uyển quay sang nhìn Mộc Thu đầy vô tội: “Tôi trăng hoa sao?”

“Có.” Mộc Thu trả lời thản nhiên.

Giang Uyển nheo mắt lại: “Tối nay cô ngủ dưới đất đi.”

“Không.” Mộc Thu từ chối thẳng thừng.

“Bà chủ Giang, cô điều tra đến đâu rồi?” Đồng Thanh Dục vẫn không quên chuyện chính.

“Điều tra rồi, không phải phạm vi của tôi, không phải do ma làm.” Giang Uyển lười biếng ngồi xuống ghế.

“Thế cô không thể giúp điều tra chút sao?” Đồng Thanh Dục thấy đau đầu vô cùng.

“Đã điều tra rồi đấy chứ. Thu Thu, đưa đồ cho cô ấy đi.” Giang Uyển vươn vai một cái.

“Một chuyên gia tâm lý rất giỏi, à, còn làm ở bệnh viện này. Ông ta họ Phạm, đã thôi miên mấy cô gái đó rồi thao túng ý thức của họ. Ồ, ông ta còn là người tu đạo, biết chút đạo thuật. Còn lý do vì sao thì tôi không rõ. Ông ta có một món đồ rất mạnh, mấy con ma không thể lại gần.” Giang Uyển giải thích cho Đồng Thanh Dục.

“Mộc Thu đâu có sợ mà?” Đồng Thanh Dục quay sang cầu cứu.

Giang Uyển nheo mắt lại: “Không được, dạo này cô ấy không ổn.”

Đồng Thanh Dục nuốt nước bọt: “Chẳng lẽ cô hành hạ Thu Thu, không cho cô ấy uống máu?”

Không biết nghĩ đến điều gì, Giang Uyển mím môi: “Nói thì dễ. Máu của cô sao không đem ra mà góp chút?”

Khí lạnh quanh người Mộc Thu dâng lên: “Không uống.”

Giang Uyển thở dài bất lực: “Thu Thu à, kén ăn không tốt đâu.”

“Cô nói rồi đấy thôi, tiên nữ không phải người, tiên nữ kén ăn không tính là kén ăn. Tôi cũng không phải người, tôi kén ăn cũng không tính là kén ăn.” Mộc Thu thản nhiên đáp trả.

“Nuôi lớn rồi, cuối cùng cũng biết dùng lời của tôi để cãi lại tôi.” Giang Uyển lẩm bẩm.

Đồng Thanh Dục cảm thấy bản thân trở nên “không đáng tin” thế này. Một nửa là lỗi của bà chủ Giang, mà nửa với một cộng lại thì coi như toàn bộ luôn đi.

Nếu không phải bị cô ấy dẫn dắt sai lầm từ hồi còn ngây thơ đơn thuần, chắc giờ cô đã có thu nhập tiền triệu mỗi năm rồi.

“Dạo này tôi thật sự không có thời gian giúp cô. Có chuyện quan trọng hơn. Tôi sẽ sắp xếp một người hỗ trợ. Nếu là ma thì người đó có thể giúp cô, còn nếu là người thì chỉ có thể trông chờ vào mấy người thôi.”

Giang Uyển xoay chiếc nhẫn trên ngón út: “Tôi phải xuống dưới một chuyến. Nếu thật sự không xong, cô liên hệ với Như Lạc.”

Đồng Thanh Dục bĩu môi: “Như Lạc bận chăm con rồi, đâu rảnh lo cho tôi.”