Chương 39

Nhưng cố ý lôi kéo bè phái để tiêu hao đối thủ, lại còn mua chuộc đồng môn, thì không còn là cạnh tranh nữa đó là hành vi vi phạm quy tắc nghiêm trọng. Đặc biệt là mua chuộc tiểu đồng và đệ tử, chuyện này đã chạm đến ranh giới đạo đức của một tông môn chính phái.

Phù Trị Nghi sắc mặt trầm xuống, quay sang nhìn Cố Bạch Khanh: “Sư đệ, ý ngươi thế nào?”

“Do sư huynh định đoạt là được.” Cố Bạch Khanh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như thường.

Trong mắt người ngoài, đệ tử nhà cậu chịu thiệt đến vậy, vậy mà sư tôn lại chẳng nói lấy một lời, thật đúng là lạnh lùng đến vô tình.

Chỉ có Phù Trị Nghi là để ý ánh mắt của Cố Bạch Khanh vẫn luôn khóa chặt trên thân thể bị thương đang hôn mê của Mặc Huyền Ly.

Hắn hiểu nếu việc này không xử lý thỏa đáng, với tính cách “ngầm che chở cực mạnh” của tứ sư đệ, sau này e rằng không dễ bỏ qua. Dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng đó là bảo bối của hắn đấy.

Vì thế, Phù Trị Nghi bắt đầu cho người tiến hành điều tra.

Đáng tiếc là không thu được gì.

Bởi vì không có chứng cứ.

Theo lời Thang Vũ kể thì hắn vô tình nghe được nhóm người kia nói chuyện, sau đó báo lại cho Mặc Huyền Ly. Mà Mặc Huyền Ly vốn thông minh, biết rõ nếu không có bằng chứng, thì nói gì cũng vô ích. Ngoại trừ tự mình thắng trận, không còn đường thứ hai để đi, cho nên mới lựa chọn cắn răng chịu đựng mà tiếp tục thi đấu.

Những người bị chỉ đích danh cũng kiên quyết phủ nhận, nói rằng họ không chịu nhận thua là vì xét thấy Mặc Huyền Ly tu kiếm chưa lâu, thắng hắn là vinh dự, thua hắn là mất mặt. Lý do như vậy nghe cũng có vẻ hợp lý.

Mà việc không nhận thua, vốn không hề sai. Ai có thể chứng minh bọn họ cố ý câu giờ, chơi trò luân phiên mài mòn chứ?

Tiểu đồng phụ trách rút thăm kia ở Tử Tiêu Tông đã lâu, biết rõ tông môn không dùng cực hình để ép cung, nên chỉ cần không có chứng cứ xác thực, hắn có thể kiên quyết không thừa nhận.

Đối mặt với đám lưu manh kiểu này, Thang Vũ dù có tám cái miệng cũng không thể cãi nổi. Giờ thì hắn đã hiểu vì sao Mặc Huyền Ly chọn im lặng. Bởi vì loại chuyện này có nói cũng bằng không, trừ khi cưỡng ép thẩm vấn mà Tử Tiêu Tông không bao giờ làm chuyện đó, vì những người bị nêu tên đều là đệ tử nội môn có sư phụ chống lưng.

Đúng sai không thể phân biệt rạch ròi.

Theo lời Triệu An, tất cả chỉ là họ không cam thua, nên bịa ra mấy lý do để vu khống hắn, bôi nhọ thanh danh. Mà lời giải thích này ngẫm lại cũng chẳng vô lý.

Thế là sau một hồi ồn ào hỗn loạn, chuyện này rơi vào im lặng.

Triệu An vẫn là quán quân, còn Mặc Huyền Ly thì được đưa đến Phi Hạc Các trị thương, ngay cả buổi lễ trao thưởng cũng không thể tham dự.

*

Trong đại điện của Tử Tiêu Các, buổi lễ trao thưởng sắp bắt đầu.

Trông thấy Triệu An đứng đó với vẻ mặt đắc ý, Cố Bạch Khanh nghiến răng, cắn chặt hàm dưới.

Giữ lại cái thứ nguy hiểm này chẳng khác gì để một con dao lơ lửng trên đầu Mặc Huyền Ly. Không chỉ vậy, chuyện này còn làm lệch nguyên tác, hắn không biết sẽ ảnh hưởng thế nào tới tâm cảnh của Huyền Ly trong tương lai, khi bước vào Trúc Cơ.

Hắn cần phải suy nghĩ làm sao xử lý tên nhãi này triệt để.

“Sư đệ à, chuyện này, sư huynh thật sự lực bất tòng tâm.” Phù Trị Nghi nhìn vẻ mặt âm trầm của Cố Bạch Khanh, gượng cười phe phẩy cây quạt. Thật ra, với chuyện lần này ngay chính Phù Trị Nghi cũng không dám chắc ai đúng ai sai, vì lời lẽ hai bên đều có lý.

“Vì ngươi vô dụng thôi.” Một tiếng hừ vang lên, La Niệm Nhất từ một bên chen vào: “Ta nhìn là biết đám kia có tật giật mình.”

“Ê, tứ sư đệ, hay là ngươi dùng tu vi dọa họ thử đi? Biết đâu…”

“Mặc Huyền Ly dù bị tiêu hao linh lực, nhưng đã thua thì là thua. Thực lực không bằng người ta, không có gì để nói. Chẳng lẽ sau này mỗi lần quyết đấu còn phải đòi đối phương ‘ngươi tiêu hao bao nhiêu ta cũng phải bằng ngươi mới đánh’? Môn nội đại tỷ thí cấm dùng đan dược chẳng phải để đối phó tình huống này sao?” Cố Bạch Khanh mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp.

“Ngươi… đó là đồ đệ của ngươi đấy! Ngươi sao lại có thể lạnh lùng đến thế!” La Niệm Nhất tức đến mức suýt đứng phắt dậy.

Cố Bạch Khanh bị mắng mà ấm ức muốn khóc: Trong lòng ta đã sắp điên lên rồi! Nhưng vì vai diễn "nghiêm sư", ta phải tuyệt đối nghiêm khắc, trên mặt không thể lộ một tia cảm xúc!

Đây cũng là bản năng né tránh tuyến tình cảm thầy trò trong truyện đam mỹ. Kịch bản “sư tôn bao che đồ đệ”, hắn nhất quyết không đi!

Cậu thật sự rất mệt mỏi.

Cái thế giới chết tiệt gì đây. Nếu xuyên vào thế giới bình thường thì ta đâu phải xoắn xuýt thế này chứ?

“Ờm, thật ra sư huynh nói cũng có lý.” Chử Phi lẩm bẩm.

Với một người từng đứng trên đỉnh như hắn, vấn đề tỷ thí có công bằng hay không không quan trọng nếu không công bằng, thì lấy thực lực mà nghiền nát đối thủ, biến nó thành công bằng. Đáng tiếc Mặc Huyền Ly còn chưa đạt đến trình độ đó, nên đành phải chịu thiệt.

“Ta… ta không còn gì để nói với các ngươi!” La Niệm Nhất quăng bầu rượu xuống, phi thân rời khỏi Tử Tiêu Các, chẳng buồn ở lại dự lễ ban thưởng.

Phù Trị Nghi quay sang Cố Bạch Khanh, thấp giọng: “Nếu ngươi thấy không vừa mắt, chi bằng đi thăm Mặc Huyền Ly trước?”

Cố Bạch Khanh trong lòng cười lạnh: Ngồi canh bên giường, chờ đồ đệ tỉnh lại, nước mắt lưng tròng, nói mấy lời cảm động rồi truyền thêm động lực? Quen lắm rồi đấy cái kịch bản này! Thôi khỏi đi, chờ nó tỉnh rồi tính.

Vả lại cậu còn chưa xử lý tên nhãi đó đâu. Trước mặt người khác thì không tiện ra tay, nhưng lát nữa nếu có cơ hội lấy chút lãi trước cũng đáng.

Quả nhiên, Triệu An rất nhanh liền tự đưa cơ hội tới.