Chương 27

Hắn sẽ ghi lòng tạc dạ mọi điều tốt sư tôn dành cho mình, khắc ghi từng chút một, cả đời không quên, luôn luôn biết ơn.

Ánh mắt Mặc Huyền Ly dừng lại nơi bóng dáng Cố Bạch Khanh, ngập tràn sự tôn kính và ngưỡng mộ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy Cố Bạch Khanh hôm nay có phần khác lạ. Tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng gương mặt góc cạnh kia như được điêu khắc từ băng tuyết, lúc này lại trở nên dịu dàng hơn nhiều. Lông mày kiếm như vẽ nghiêng nghiêng nơi đuôi mắt, đôi mắt sâu thẳm dài mi, chỉ cần chớp một cái, làn mi cong cong ấy như cánh chim đen xao động, để lại một vùng bóng mờ tuyệt đẹp dưới mắt.

Trên trán thấp thoáng còn có đường vân lôi điện lam nhạt.

Trước kia hắn biết sư tôn tuấn mỹ, nhưng giờ cảm thấy người quả thật giống một vị tiên nhân.

Hiện tại Cố Bạch Khanh mặc bạch y phiêu dật, đẹp đến mức khiến người ta không dám đến gần.

Thế nhưng trong lòng Mặc Huyền Ly lại nổi lên một ý niệm táo bạo muốn đến gần sư tôn hơn một chút.

Rõ ràng hắn là đệ tử thân truyền mà, hắn có tư cách được gần gũi sư tôn hơn bất kỳ ai, đúng không?

[Đinh! Giá trị ma hóa +1]

Cố Bạch Khanh vừa gắp một miếng sườn ngon vào miệng, thiếu chút nữa bị nghẹn đến tắt thở. Cậu lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía sau.

Sao đang yên đang lành lại tăng giá trị ma hóa?

Nhưng phía sau Mặc Huyền Ly không có gì khác thường, chỉ thấy hắn đang cầm sách nhìn về phía này.

Hai ánh mắt chạm nhau, Mặc Huyền Ly như bị đánh thức.

“Ngươi làm sao vậy?” Cố Bạch Khanh hỏi, giọng có phần cẩn thận.

Nhưng Mặc Huyền Ly lại như thể đã hạ quyết tâm điều gì, nghiêm túc nói: “Sư tôn, đệ tử ngửi thấy mùi thơm quá, nên đói đến mức choáng váng.”

Cố Bạch Khanh: “…”

Cái quỷ gì thế? Đói quá cũng tăng ma hóa à? Hệ thống ngươi có thể ra giải thích một câu được không, đừng chỉ biết báo số!

“Ngươi chưa ăn cơm à?” Cố Bạch Khanh hỏi lại.

Mặc Huyền Ly cười ngại ngùng: “Sợ sư tôn phải chờ, nên…”

Cố Bạch Khanh cạn lời, nhìn thoáng qua giờ. Giờ này mà đi đến phạn trai thì chắc chẳng còn gì để ăn. Thôi thì hôm nay có nhiều món, kêu tên tiểu tử này lại đây ăn cùng, đỡ để đói quá lại tăng ma hóa nữa.

“Qua đây đi, cùng ăn.” Cố Bạch Khanh ngoắc tay.

Mặc Huyền Ly đôi mắt lập tức sáng lên, quả nhiên sư tôn dễ nói chuyện thật! Hắn lập tức xách lại bát đũa, ngồi xuống ăn cùng sư tôn.

“Chỉ lần này thôi. Ta thích ăn một mình.” Cố Bạch Khanh vẫn không quên nhấn mạnh.

Mặc Huyền Ly hơi sững lại, sau đó liền mỉm cười gật đầu: “Là đệ tử làm phiền sư tôn rồi. Sau này nhất định không quấy rầy người dùng bữa.”

Hắn vui vẻ nâng bát, coi bữa ăn chung này như một cơ hội quý giá, nghiêm túc mà trân trọng.

Cố Bạch Khanh nhìn hắn, cảm thấy thái độ của tên nhóc này hôm nay mạnh dạn hơn trước kia không ít.

Tuy cậu cũng chẳng yêu cầu đệ tử của mình phải rụt rè sợ sệt, nhưng cái cảm giác hiện giờ lại khiến Cố Bạch Khanh có phản ứng cảnh giác như dã thú gặp nguy hiểm.

Có điều rất nhanh, sự chú ý của cậu lại quay về với chỉ số ma hóa.

Giá trị ma hóa đại biểu cho tính ma trong người Mặc Huyền Ly, cũng là dấu hiệu cho thấy phong ấn trong cơ thể hắn đang dần lỏng lẻo. Khi chỉ số tăng cao, hắn càng dễ bước vào ma đạo, thực lực sẽ tăng mạnh, nhưng theo thiết lập của hệ thống, dưới năm mươi điểm thì sẽ không ảnh hưởng đến bản tính, chỉ là càng lúc càng khó quản lý mà thôi.

Cho nên mới có bốn điểm thôi, Cố Bạch Khanh cảm thấy chưa đến mức đáng lo. Có lẽ chỉ là do tâm trạng biến hóa dẫn đến biến động trong chỉ số mà thôi.

Người đang đói đến mức choáng váng thì tinh thần xuống cấp là chuyện bình thường, tuy hơi quá đà một chút. Cố Bạch Khanh nghi ngờ rằng có khi tên đồ đệ này bị ai đó bắt nạt ở đâu rồi dù sao hiện tại thực lực vẫn còn yếu.

Cậu tự an ủi bản thân xong thì cũng chẳng hỏi thêm gì, chỉ căn dặn: “Về sau nhất định phải ăn no rồi hãy đến. Ta không muốn ngươi vừa đói vừa nghe giảng, phí phạm thời gian của ta.”

Mặc Huyền Ly vội vàng gật đầu, trong lòng lại âm thầm nghẹn đầy cảm xúc sư tôn lại lo cho ta, có người nhắc mình ăn cơm đầy đủ như thế, thật tốt biết bao…

Dùng cơm xong, Mặc Huyền Ly liền rót trà cho Cố Bạch Khanh, còn bản thân thì đi tìm tiểu đồng thu dọn, tiện thể “phong khẩu”.

Hai bữa gần đây mỗi bữa đều năm món khác nhau, món nào sư tôn cũng thích. Mặc Huyền Ly nhìn là biết ngay, khẩu vị của Cố Bạch Khanh và hắn khớp nhau đến lạ. Tuy sư tôn không cho hắn tốn thời gian, nhưng Mặc Huyền Ly lại cảm thấy dù chỉ là nấu ăn thôi, nếu có thể khiến sư tôn vui, vậy là đáng.

Huống hồ, hắn chưa từng nghĩ chuyện đơn giản như vậy sẽ ảnh hưởng đến tu luyện gì cả.

Lấy cớ là hiếu tâm, hắn khéo léo dụ tiểu đồng giúp một tay. Từ nay về sau, ba bữa một ngày cho sư tôn, do hắn lén lút chuẩn bị, còn tiểu đồng chỉ cần phụ mang đến là được. Lại thêm một ít lợi lộc, tiểu đồng tất nhiên không có lý do gì để từ chối. Tuy không thể ngồi ăn chung với sư tôn, nhưng ít nhất vẫn được ăn cùng món, trốn trong bếp ăn cũng được rồi.

Chỉ là…

Khi Cố Bạch Khanh thấy tiểu đồng tới, còn đặc biệt khen tay nghề của hắn một câu, tiểu đồng cười toe nhận lấy, vừa quay người thì bắt gặp Mặc Huyền Ly đang đứng phía sau với vẻ mặt không vui, ánh mắt chẳng khác gì người vừa bị cướp đồ quý báu.

Tiểu đồng rùng mình, đệ tử này quả nhiên không bình thường!

Sau đó, tiết học đánh dấu theo nhiệm vụ hệ thống chính thức bắt đầu.

Cố Bạch Khanh dựa theo ký ức của nguyên chủ cùng tâm pháp trong sách, giảng giải từng bước cho Mặc Huyền Ly. Mà Mặc Huyền Ly thì cực kỳ thông minh, hiểu một biết mười, chỉ cần điểm qua là thông, lại còn nhớ như in chuẩn chỉnh là loại học bá trí tuệ cao. Đến nỗi Cố Bạch Khanh cảm thấy có khi mình chẳng cần tồn tại cũng được, tên nhóc này tự học cũng đủ thành tài rồi.