Cái gọi là “nhà” của Mặc Huyền Ly, cứ để lại cho hắn đi.
Tiểu đồng vừa dứt lời, trước mắt đã chẳng còn bóng người. Chỉ thấy một đạo tàn ảnh chớp mắt đã xuất hiện trước cửa viện đệ tử.
Mặc Huyền Ly hung hăng đẩy cửa phòng mình, nhưng ngay khoảnh khắc ấy lại không biết nên bước chân nào vào trước.
Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ, chẳng thay đổi chút gì, cứ như ngày hắn rời đi chưa từng xảy ra.
Tựa như hắn chỉ là ra ngoài du ngoạn một chuyến.
Chỉ là ở trọ quán khách một thời gian.
Còn nơi thuộc về riêng hắn vẫn luôn ở đây.
Mặc Huyền Ly bước vào phòng, tâm trạng như bị cơn sóng trào dội đến tê dại, sắc mặt lại chẳng biểu hiện được cảm xúc gì.
Hắn ngồi trên mép giường, ngây người ra. Đột nhiên từng giọt nước mắt không kìm được rơi xuống mu bàn tay, rơi mãi không ngừng.
Cách đó rất xa, tại Phi Hạc các, Cố Bạch Khanh bỗng nhiên hắt hơi một tràng: “A chiu chiu chiu chiu chiu!”
La Niệm Nhất nhìn Cố Bạch Khanh bất ngờ đến thăm, nói mình bị nhiễm phong hàn, thì đầy nghi hoặc, người có tu vi như thế cũng mắc phong hàn sao? Huống chi hiện chẳng phải mùa đông: “Chẳng lẽ liên quan đến linh lực? Ta ở đây có vài viên đan dược trị phong hàn, vốn là để cho phàm nhân dùng, hay là ngươi thử uống xem?”
Cố Bạch Khanh bóp bóp mũi, gật đầu: “Được.”
Uống thuốc xong, Cố Bạch Khanh có chút buồn bực cưỡi tiên hạc quay về.
Cậu đâu biết rằng bí mật trong lòng mình sớm đã bị người ta lật tới lật lui, không còn chừa lại gì. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến giao diện hệ thống nhảy ra lúc sáng sớm, báo hiệu nhiệm vụ giảng dạy hàng ngày.
Hôm nay: Truyền dạy tâm pháp nhập môn kiếm tu.
*
Cố Bạch Khanh vừa hạ xuống, đã ngửi thấy hương cơm canh phảng phất trong không khí. Định bước vào, chợt nghe thấy có người gọi.
“Sư tôn.”
Cậu bất ngờ quay lại, nhìn thấy Mặc Huyền Ly bưng món ăn đi tới.
Cố Bạch Khanh lập tức nhíu mày, có dự cảm chẳng lành: “Ngươi đến sớm vậy làm gì? Còn làm cái gì kia?”
Mặc Huyền Ly ánh mắt lấp lóe, cười nịnh nọt: “Sư tôn, đồ nhi cũng vừa tới thôi. Thấy tiểu đồng bận bịu, nên giúp một tay bưng thức ăn.”
Cố Bạch Khanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi còn tưởng đồ đệ này lại không nghe lời, đến sớm để nấu cơm cho hắn.
Lúc này, tiểu đồng đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, tâm trạng thấp thỏm, không nấu cơm thật sự không bị trưởng lão trách phạt chứ? Còn tên đệ tử kia sao cứ giành việc với ta thế này…
Mặc Huyền Ly cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Bạch Khanh, thấy cậu đã trở lại vẻ thản nhiên vốn có, bèn cung kính nói: “Sư tôn, cơm canh đã xong, ngài có thể dùng bữa.”
Cố Bạch Khanh gật đầu, bước vào trong: “Lần sau đừng tới sớm thế, đợi tới giờ Mùi hãy đến.”
“Vâng, sư tôn.”
Cố Bạch Khanh thấy Mặc Huyền Ly lễ phép nghe lời, còn mỉm cười như thể chuyện buồn ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Cũng đúng thôi, với những gì đứa nhỏ này từng trải qua, khả năng chịu đựng đả kích chắc chắn không thấp. Nghĩ lại bản thân còn từng có chút lo lắng… Đã vậy thì về sau cậu cứ yên tâm mà làm một nghiêm sư không thiên vị, không cho Mặc Huyền Ly nếm chút ngọt nào là được rồi.
Cố Bạch Khanh cảm thấy tương lai vô cùng sáng lạn.
Vừa ngồi xuống đã thấy Mặc Huyền Ly như hôm qua, vẫn định đứng cạnh hầu hạ cậu dùng bữa, thế là hắn khoát tay.
“Trên án thư có một quyển tâm pháp, ngươi qua đó xem trước đi, khỏi cần đứng đây.” Quyển đó là hắn xem phần kịch bản hệ thống rồi chọn theo nguyên tác, chắc không sai đâu.
Mặc Huyền Ly vốn muốn hầu hạ sư tôn thật chu đáo, nhưng thấy người không vui thì đành nghe lời lui xuống.
Mặc Huyền Ly bước đến bên kia phòng, nơi đặt án thư. Kỳ lạ, sao án thư lại được thay mới rồi? Cái cũ hỏng mất khi nào vậy?
Ngay chính giữa bàn là một quyển sách quen thuộc, chính là tâm pháp nhập môn kiếm tu dành cho người mang Phong linh căn.
Mặc Huyền Ly khẽ nghẹn một hơi. Không cần lật ra hắn cũng thuộc lòng từng chữ trong đó.
Từ khi vào nội môn, hắn chăm chỉ tu luyện, tất nhiên đã nghiên cứu trước xem bản thân nên nhập môn bằng tâm pháp nào.
Hắn mang song linh căn Phong và Hỏa, nhưng phải chọn một để bắt đầu. Sau khi cân nhắc kỹ càng, dựa vào tình trạng linh lực của mình, nhập môn bằng Phong linh căn sẽ có lợi hơn cho quá trình tu luyện.
Mặc Huyền Ly không nhịn được liếc trộm về phía sư tôn đang dùng cơm, trong lòng dâng lên từng đợt cảm xúc mãnh liệt.
Những chuyện biết được trong hôm nay khiến hắn lần đầu tiên hiểu rõ một điều có người thật sự quan tâm đến hắn, coi hắn là quan trọng.
Người đó chính là sư tôn Cố Bạch Khanh.
Cuối cùng hắn không còn là một mình nữa.
Có lẽ đối với những cặp sư đồ thân thiết khác, việc sư tôn làm như thế là chuyện bình thường. Nhưng với Mặc Huyền Ly, đó giống như người đi trong sa mạc bất ngờ nhìn thấy một dòng suối ngọt lành ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Kỳ thực hắn rất thông minh, chỉ là trước nay chưa từng dám tin sẽ có người vì hắn mà làm đến mức này. Chính vì vậy, hắn mới không hề nghi ngờ những gì sư tôn nói hay làm. Đến khi bị người khác chỉ điểm mới nhận ra sư tôn đối với mình tốt đến nhường nào.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, trong môn nội đại tỷ, sư tôn muốn ta đoạt hạng nhất ta nhất định phải làm được, tuyệt đối không để sư tôn mất mặt. Sau này dù có yêu cầu vượt qua Nam Chi sư tỷ, thậm chí là tiểu sư thúc, ta cũng phải cố gắng làm được.
Nếu không, thật có lỗi với ân dưỡng dạy bảo của sư tôn rồi.
Lúc này đây, Mặc Huyền Ly đã hoàn toàn bị “nắm đấm mang tên quan tâm” đánh đến choáng váng. Những điều bất hợp lý như tại sao nhất định phải dọn ra khỏi phòng, hắn đều đã quên sạch.
Hắn biết sư tôn ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng lòng dạ lại mềm. Đối với bản thân thì nghiêm khắc, với người khác cũng chẳng nới lỏng. Sư tôn không thích dây dưa tình cảm, cũng không muốn để hắn biết những điều mà người đã lặng lẽ làm vì hắn vậy thì hắn sẽ coi như không hay biết.