Hắn hơi nghi hoặc, lén ngẩng đầu liếc lên chỉ thấy tiểu sư thúc đang nheo mắt đánh giá hắn từ đầu tới chân, ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.
Bên cạnh, Nam Chi không hiểu chuyện gì xảy ra, bèn nhắc khẽ: “Sư tôn, Huyền Ly sư đệ còn đang chờ.”
Nam Chi thường xuyên bị thương nên hay đến Phi Hạc các, cũng từng gặp Mặc Huyền Ly vài lần, tính ra cũng coi như quen mặt.
Lời vừa dứt, một bóng đen vụt tới như sét đánh không kịp bưng tai, Mặc Huyền Ly đồng tử co rút, theo bản năng lập tức rút mộc kiếm bên hông lên đón đỡ.
Ba chiêu qua đi, hắc kiếm của Chử Phi đã kề sát cổ hắn.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, áo trong lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Trận này không giống như sư tôn thử chiêu, sư tôn là thăm dò, còn tiểu sư thúc là thật sự ra tay.
Nam Chi đứng một bên không nói gì, chỉ hơi nhíu mày. Một y tu suốt ngày lăn lộn ở Phi Hạc các vậy mà có thể đỡ được ba chiêu của sư tôn? Dù không dùng linh lực, nhưng kiếm pháp của sư tôn há phải người thường tiếp nổi? Tên này có chút kỳ quái.
Chử Phi thu kiếm lại, nhướng mày: “Chiêu pháp không tệ, chắc là ngầm luyện riêng, cũng coi như có tiềm năng.”
Mặc Huyền Ly không giải thích việc mình thực ra không hề âm thầm khổ luyện, chỉ trầm giọng đáp: “Đa tạ sư thúc chỉ điểm.”
Chử Phi lại hừ nhẹ: “Nhưng cũng chưa tới mức ưu tú.”
Câu này khiến Mặc Huyền Ly có chút ngượng ngùng. Hắn biết mình không xuất sắc, nhưng sư tôn đã nói hy vọng hắn có thể đoạt quán quân nhóm Luyện Khí, thì hắn nhất định phải cố gắng làm được. Dù chưa đủ xuất sắc, nhưng nếu sư tôn thấy hắn có thể, thì hắn sẽ biến điều đó thành sự thật.
Trong lúc đang mải miết suy nghĩ, đột nhiên nghe Chử Phi nói: “Nhưng mà, nếu sư tôn của ngươi đã khẳng định ngươi là người có tiềm năng nhất, ta đây cũng chờ xem vậy.”
Mặc Huyền Ly như bị ai hét vào tai một tiếng thật lớn, toàn thân run lên, ánh mắt khϊếp sợ nhìn về phía tiểu sư thúc, gần như không dám tin vào tai mình.
Trong lòng hắn, sư tôn vẫn chưa thực sự tán thưởng hắn, làm sao lại đi ca ngợi hắn trước mặt người khác? Dù hôm qua nhị sư bá nói vậy, hắn cũng nghĩ đó là tự sư bá phỏng đoán, chưa bao giờ dám tin rằng sư tôn thật sự kỳ vọng vào hắn như thế.
Ngay khi hắn còn đang hoang mang, Nam Chi lại lên tiếng, giọng điệu có phần không cam lòng: “Tứ sư bá nói hắn là người có tiềm năng nhất?”
Chử Phi nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Đúng vậy. Ngươi Tứ sư bá nói hai năm sau, ngươi sẽ không đánh thắng được hắn. Bốn năm nữa, ta cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.”
Lời này vừa rơi xuống, Nam Chi nhìn Mặc Huyền Ly bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Còn Mặc Huyền Ly thì hoàn toàn đơ máy.
Cả ngày hôm nay hắn đã bị đánh úp tinh thần không biết bao nhiêu lần, mà lần này chính là cú chốt hạ.
Chử Phi đi tới, vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn: “Cố gắng luyện tập cho tốt. Ta chờ ngày ngươi thắng được ta.”
Dứt lời, Chử Phi nghênh ngang rời khỏi viện.
Mặc Huyền Ly đứng im tại chỗ, ngay cả hành lễ cũng quên, trong đầu toàn là một mảnh ong ong rền vang. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của sư tôn ngày hôm qua, rồi liên hệ với những lời mình nghe được hôm nay…
Sư tôn, thật sự tin tưởng hắn như vậy sao?
Ngay cả hắn còn cảm thấy bản thân không thể làm được, vậy mà sư tôn lại dám tin?
Lúc này, Nam Chi cũng bước tới, đảo mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi hiện tại mới chỉ là Luyện Khí viên mãn, còn chưa đủ. Mau chóng tu luyện. Nếu gặp khó khăn gì ở đây, cứ tìm ta.” Nàng dừng một nhịp, ánh mắt sáng lên: “Ta cũng rất mong chờ, ngày được chính tay đấu với ngươi.”
…
Cùng lúc đó ở phía bên kia núi Cố Bạch Khanh đang phát điên vì hắt xì liên hoàn.
“Con bà nó, tu sĩ cũng bị cảm sao? Chuyện quỷ quái gì thế này!”
Cố Bạch Khanh nhíu mày, cả người mệt mỏi. Cậu dốc bao nhiêu công sức để tránh hết tất cả các loại cạm bẫy trong truyện, chỉ để giữ được hình tượng sư tôn lạnh lùng cao ngạo. Kết quả thì sao?
Ba tên hộ pháp trưởng lão của Tử Tiêu Tông, người nào người nấy miệng còn nhanh hơn tốc độ truyền âm phù, thi nhau vạch trần nội tình, “bán đứng” cậu như tấu hài tập thể.
“Ba cái tên đại gia nhiệt tình này, đúng là đội mồ sống dậy ‘nội gián văn’!”
…
Còn Mặc Huyền Ly sau khi trải qua một buổi sáng bồng bềnh như mộng, cuối cùng khi Thang Vũ gọi hắn đi ăn trưa, hắn lại lập tức quay đầu lao thẳng về phía Lạc Phong các.
Kết quả Cố Bạch Khanh không có ở đó, chỉ có tiểu đồng hôm qua đang chăm vườn cây.
Mặc Huyền Ly tiến lên hỏi ngay: “Sư tôn đâu?”
Tiểu đồng nói: “Trưởng lão vừa rời đi không bao lâu, chắc là tới Phi Hạc các. Giao phó một chút rồi sẽ quay về. Công tử nếu thấy mệt, có thể về phòng mình nghỉ ngơi.”
Mặc Huyền Ly vốn định đợi người trong rừng phong, nghe vậy bỗng giật mình quay ngoắt sang nhìn tiểu đồng.
Tiểu đồng bị ánh mắt biến hóa đột ngột của Mặc Huyền Ly dọa cho giật mình.
“Ngươi vừa nói gì? Phòng của ta không phải ngươi đang dùng sao?”
Tiểu đồng cứ cảm thấy vị sư huynh này có gì đó là lạ, đáp: “Trưởng lão dặn tiểu đồng ở phòng bên cạnh, còn phòng của công tử tạm thời không động vào.”
Dù gì thì viện đệ tử cũng chẳng phải chỉ có một phòng, chỉ là mấy phòng còn lại để trống đã lâu, dọn dẹp lên thì phiền, nên lúc trước mới bảo tiểu đồng tạm ở phòng của Mặc Huyền Ly.
Chỉ là Cố Bạch Khanh không ngờ Mặc Huyền Ly lại chấp niệm với căn phòng đó đến mức ấy. Dù đã đuổi người đi, nhưng lương tâm vẫn có chút cắn rứt, để tiểu đồng vào ở chẳng khác nào tiếp tay làm điều xấu, chiếm tổ sáo của chim khách. Dù cậu không nghĩ sau này Mặc Huyền Ly sẽ quay về, nhưng vẫn quyết định để tiểu đồng chịu chút phiền phức mà dọn sang phòng khác.