Bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ động lòng.
Cố Bạch Khanh lúc này mới chậm rãi tiêu hóa hết sự việc, bỗng thấy dở khóc dở cười, trong lòng cũng hơi mềm xuống. Cậu cúi đầu nhìn thiếu niên này mà thầm thở dài: Sao lại mong manh dễ vỡ đến vậy?
“Đứng lên đi.” Cố Bạch Khanh mở miệng.
“Xin sư tôn thu hồi quyết định!”
“Lúc nào đến lượt ngươi dạy vi sư phải làm thế nào rồi? Ta bảo đứng lên!” Giọng Cố Bạch Khanh nghiêm lạnh một chút.
Mặc Huyền Ly bị giọng điệu này dọa sợ, lập tức đứng dậy, nhưng vẫn co người lại, đầu cúi thấp, cả người toát ra cảm giác không yên, không an toàn.
Cố Bạch Khanh thở dài một tiếng, nói: “Ta gọi tiểu đồng, nuôi tiên hạc, bảo ngươi tới Thuần Dương các đều là có lý do.”
Sau đó, cậu thẳng thắn kể lại tình trạng cơ thể mình sau khi bị thiên lôi đánh.
Mặc Huyền Ly lập tức lộ vẻ lo lắng, vội vàng bước tới, hỏi han liên tục. Nghe nói tu vi không rút lui, chỉ là tạm thời không có linh lực, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Bạch Khanh tiếp tục giải thích do linh lực chưa khôi phục, pháp thuật cũng bị giới hạn, dọn dẹp một nơi rộng lớn như Lạc Phong các bỗng trở thành gánh nặng. Nhị sư huynh Phù Trị Nghi thấy vậy nên đề xuất phái tiểu đồng tới hỗ trợ, cậu liền đồng ý ngay.
Cố Bạch Khanh lần này đã rút ra bài học, liền nói thẳng: “Lúc đầu vi sư thật sự không nghĩ nhiều. Cho rằng chỉ cần dạy ngươi tâm pháp và chiêu thức, không có linh lực cũng không sao. Là nhị sư huynh suy xét chu toàn, đề nghị để ngươi chuyển đến Thuần Dương các, bù đắp phần thiếu hụt trong thực chiến, giúp ngươi sớm nắm được cách vận dụng linh lực.”
Nghe đến đây, sắc mặt Mặc Huyền Ly mới dịu xuống, rõ ràng hiểu ra sư tôn không phải muốn đuổi hắn, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn mất mát.
“Nhưng đệ tử có thể đi lại giữa hai nơi, giống như khi còn ở Phi Hạc các vậy. Còn việc tiểu đồng thật sự không cần thiết, những chuyện đó không tốn bao nhiêu thời gian, đệ tử có thể làm hết. Nếu sư tôn sợ ồn, đệ tử sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt người, không quấy nhiễu thanh tịnh của sư tôn. Sư tôn, đệ tử có thể không chuyển đi được không? Cầu xin sư tôn thành toàn.”
Vừa dứt lời, Mặc Huyền Ly lại quỳ sụp xuống, ánh mắt đầy khẩn thiết, đôi mắt ngấn nước cứ như sắp tràn bờ.
Đây là bệnh nghiện nhà à?
Cố Bạch Khanh nhìn mà cũng phải hơi chột dạ. Nghe hắn nói nơi này là "nhà", bây giờ cứ thế mà đuổi đi, đúng là hơi đáng thương thật.
Mà mình lại còn là người mềm lòng nữa chứ, khổ ghê…
“Không được.” Ngay giây tiếp theo, Cố Bạch Khanh dứt khoát lạnh giọng tuyên bố.
Đùa sao! Chăm sóc ăn uống, nấu cơm giặt giũ, kiểu hầu hạ này thì tên đồ đệ "công" nào mà chả làm thế, chuẩn chỉnh theo đúng lộ trình “sư đồ biếи ŧɦái”, cậu mà gật đầu thì chẳng khác nào tự nhảy vào hố.
Nhìn lại nhà người ta kìa, Chử Phi và Nam Chi làm gì có kiểu "dính lấy nhau" vậy? Người ta mới là sư đồ chính phái.
Chỉ cần nghĩ đến việc mềm lòng hôm nay có thể gây ra chuyện gì trong tương lai, Cố Bạch Khanh liền dứt khoát chọn làm người tàn nhẫn.
Cậu thể hiện bản lĩnh sư tôn tuyệt tình đến tận cùng, thấy Mặc Huyền Ly định mở miệng nói gì đó, cậu liền lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi mỗi ngày đến đây học một canh giờ là đủ, thời gian còn lại đều ở Thuần Dương các, đương nhiên nên chuyển hẳn qua đó, mới tiện.”
Nghĩ đến lời nhị sư huynh nói ban sáng, Cố Bạch Khanh lại bổ sung: “Hơn nữa, đại tỷ thí trong môn đã gần kề. Ngươi là đệ tử thân truyền, lại vừa nhập Kiếm đạo, dĩ nhiên phải tham gia. Đến lúc đó, nếu biểu hiện quá kém, chẳng phải sẽ làm ta mất mặt? Cho nên dù thời gian nghỉ ngơi cũng phải tận dụng mà kết giao đồng môn, hiểu chưa?”
Lời nói nghiêm khắc của Cố Bạch Khanh khiến Mặc Huyền Ly sững người, tâm trạng khó nói thành lời. Dù cảm thấy những lời sư tôn nói có phần có lý, nhưng lại cứ như không hoàn toàn đúng, cứ như còn có gì đó sâu xa hơn, mà hắn không tài nào chạm đến được.
Không… không đúng. Sư tôn vừa nói là do nhị sư bá đề nghị. Có thể người cũng chỉ cảm thấy cách đó tiện hơn, có thể chỉ là không muốn phiền toái.
Sư tôn vốn chính là kiểu người ghét phiền phức mà.
Tranh thủ được tới bước này, Mặc Huyền Ly đã phải gom hết can đảm, nói nhiều như vậy, hắn cũng không dám phản bác nữa. Nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy thất vọng.
“Đệ tử nghe lời sư tôn, sẽ chuyển đi. Nhưng mà nếu một ngày nào đó, đệ tử tu vi đủ rồi, không cần ở Thuần Dương các nữa, hoặc khi sư tôn khôi phục thân thể… đệ tử có thể trở về ở chứ?”
Trong đầu Cố Bạch Khanh: Đến lúc đó ngươi có khi đã lập động phủ riêng rồi, còn quay về viện đệ tử làm gì nữa?
Nhưng nhìn Mặc Huyền Ly cứ lặng lẽ nhìn mình như vậy, như thể bị cướp mất thứ gì quan trọng lắm… Cố Bạch Khanh không ngờ tên nhóc này lại chấp nhất đến thế.
Cậu trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không nỡ dứt khoát, chỉ lạnh giọng đáp: “Đến lúc đó rồi tính.”
Mặc Huyền Ly nghe vậy, lòng lại trầm xuống một tầng.
“Đệ tử đã rõ, đệ tử sẽ đi thu dọn ngay.”
Nhìn bóng lưng Mặc Huyền Ly lặng lẽ rời đi, Cố Bạch Khanh vẫn giữ vững sát tâm, không có ý mềm lòng.
“Ừ, ta đã nói với tiểu sư đệ rồi, tối nay là có thể chuyển qua. Sau này, mỗi ngày sau giờ ngọ tới đây học một canh giờ là được.”
Ánh mắt Mặc Huyền Ly dần tối đi, cảm giác bị vứt bỏ lại lần nữa bao trùm, hắn siết chặt tay, hít sâu một hơi.
“Đệ tử tuân mệnh, đệ tử cáo lui.”
Hắn trở về phòng mình, đảo mắt một vòng, thật ra cũng không có gì để thu dọn cả. Ngoài những thứ do môn phái phát, không có món gì thật sự đáng giá để mang theo.
Nhưng chỉ hắn mới biết phòng này, tiểu viện bên ngoài, từ lúc hắn chuyển đến, từ mảnh đất hoang sơ ban đầu đến từng chút khang trang ấm áp hôm nay, đều là do hắn từng bước xây dựng nên, chăm chút mà thành.