Chương 18

Cùng lúc ấy, Mặc Huyền Ly vừa uống thuốc xong, thương thế hồi phục rất nhanh, trong lòng tràn đầy mong chờ với quãng thời gian sắp tới được sống cùng sư tôn. Không ngờ chỉ vì ra ngoài ăn một bữa cơm, còn chưa kịp khoe khoang với mấy đồng môn mới về sự tốt đẹp của sư tôn, thì đã bị Thang Vũ bá vai bá cổ kéo lại: “Huynh đệ, ta nghe nói rồi, sư tôn ngươi cho ngươi dọn đến ở Thuần Dương các hả? Tuyệt quá rồi! Sau này chúng ta sẽ sống chung!”

Mặc Huyền Ly sắc mặt đột ngột thay đổi, con tim đang nóng hổi lập tức lạnh ngắt như băng.

“Cái gì?”

Sư tôn muốn đuổi ta đi?

*

Nghĩ đến mấy ngày qua, mỗi lần đến vấn an sư tôn, vẻ mặt sư tôn đều có chỗ là lạ… Mặc Huyền Ly cơm còn chưa kịp ăn hết đã vội vàng quay về Lạc Phong các.

Vừa về đến nơi, liền trông thấy giữa sân có một tiểu đồng mặc thanh y đang quét lá rụng.

Trong Tử Tiêu Tông có những tiểu đồng chuyên phụ trách việc vặt trong môn. Ai có động phủ đều có thể lĩnh về một người.

Nhưng Lạc Phong các từ trước đến nay chưa từng có.

Mặc Huyền Ly cau mày bước đến hỏi.

Tiểu đồng hành lễ cung kính, giải thích: “Khởi bẩm công tử, là Lạc Phong trưởng lão cho gọi tiểu đồng tới, bảo từ nay sẽ lo liệu công việc tạp vụ trong các.”

Sắc mặt Mặc Huyền Ly khẽ biến: “Sư tôn không thích có người lạ, nếu có việc gì cần làm, cứ giao cho ta là được.”

Từ trước tới nay nơi đây chỉ có một mình Cố Bạch Khanh, chuyện tạp vụ vốn rất ít, một hai cái pháp thuật là xử lý xong. Nay hắn chuyển vào, thân làm đồ đệ chăm sóc sư tôn cũng là chuyện đương nhiên. Thế mà sư tôn lại không hề phân phó gì cho hắn, giờ đột nhiên lại gọi tiểu đồng tới?

Tiểu đồng không hiểu gì, bỗng thấy một luồng địch ý mơ hồ, hơi oan uổng nói: “Tiểu đồng không rõ, chỉ là nghe theo phân phó.”

Mặc Huyền Ly lập tức nói: “Ta đi hỏi sư tôn.”

“Lạc Phong trưởng lão hiện đang ở Thuần Dương các, chưa quay về đâu ạ.” Tiểu đồng tốt bụng nhắc nhở, nhưng lời vừa dứt đã thấy sắc mặt Mặc Huyền Ly hoàn toàn trầm xuống.

“Là đến Thuần Dương các rồi à…”

Tiểu đồng nhìn Mặc Huyền Ly thất thần, cũng không rõ bản thân nói sai gì, vội vàng nói: “Công tử nếu có chuyện gấp, có thể đến Thuần Dương các tìm trưởng lão.”

Nhưng Mặc Huyền Ly chỉ lặng thinh không đáp.

Tiểu đồng thấy đối phương không nói gì thì tiếp tục cúi đầu quét dọn. Bỗng trước mắt bóng người lướt qua, cây chổi trong tay cũng biến mất.

Tiểu đồng kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ: “Công tử?”

“Ta… để ta làm, ta làm nhanh hơn ngươi.” Mặc Huyền Ly nói xong đã cúi đầu quét rất chăm chú.

Tiểu đồng nhìn hắn thực sự đang quét một cách nghiêm túc, gương mặt toàn dấu chấm hỏi. Thử thăm dò: “Đây là công việc của tiểu đồng mà…”

“Không sao, ta làm là được. Có ta là đủ.” Mặc Huyền Ly cụp mắt, cẩn trọng từng chút một quét sạch lá rụng. Nhờ có linh lực, quả thật tốc độ nhanh và hiệu quả hơn người thường rất nhiều.

“Vậy tiểu đồng đi xuống nhà bếp một chuyến. Công tử có việc cứ gọi tiểu đồng.”

“Ngươi xuống bếp làm gì?” Mặc Huyền Ly ngẩng đầu hỏi ngay.

Bếp của Lạc Phong các xưa nay gần như chưa từng dùng đến. Thường ngày hắn ăn ở trai đường. Chỉ khi lỡ giờ cơm, nửa đêm bụng đói mới dùng đến bếp, dù sao sư tôn đã bế thực nhiều năm, không dùng cơm như người thường, hắn sợ sư tôn ghét mùi khói dầu.

“Là trưởng lão căn dặn, buổi tối muốn dùng bữa, bảo tiểu đồng chuẩn bị.”

Tiểu đồng vừa dứt lời liền định rời đi, ai ngờ lại bị Mặc Huyền Ly cản lại.

Chỉ thấy Mặc Huyền Ly nâng tay, kết một pháp ấn, một trận gió nhẹ nổi lên, quét sạch toàn bộ lá rụng trong sân chỉ trong tích tắc.

Trên đầu tiểu đồng lúc này thêm một đống dấu chấm hỏi nữa. Làm vệ sinh có thể dùng linh lực, đúng là tiện lợi hơn, nhưng tốn linh lực lắm, có ai lại dùng mấy thứ trân quý ấy vào quét sân không?

“Ngươi không cần đi đâu cả. Ta giỏi nấu ăn, để ta nấu cho sư tôn là được rồi.” Mặc Huyền Ly bình tĩnh nói.

Tiểu đồng ngẩn người, suýt bị hỏi chấm chôn sống: Vị công tử này rốt cuộc là sao vậy!? Tự nhiên lại giành việc với bọn tiểu đồng, chẳng lẽ là để lấy lòng sư tôn? Nhưng mà có cần làm tới mức này không?

“Công tử, tiểu đồng…”

“Sư tôn còn dặn ngươi làm chuyện gì khác nữa không?” Mặc Huyền Ly bất ngờ lên tiếng trước.

Từ thân thể y người nhìn qua thì ngoan ngoãn vô hại bỗng toát ra một luồng áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở. Tiểu đồng sửng sốt đứng im, ngơ ngác đáp: “Trưởng lão không có dặn gì thêm, nhưng lát nữa tiểu đồng còn phải đi dọn bồn tắm, cho tiên hạc ăn.”

“Những việc đó để ta làm. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi cứ quay về đi.” Mặc Huyền Ly thường ngày vốn mang vẻ ôn hoà nhã nhặn, giờ phút này khuôn mặt lại căng cứng như dây cung, giống hệt một cẩu con còn chưa kịp trưởng thành, đang cố gắng xua đuổi kẻ lạ xâm phạm lãnh địa của mình.

Tiểu đồng không hiểu nổi mấy đệ tử của tông môn này rốt cuộc nghĩ cái gì. Dù cố gắng giải thích về chức trách của mình, nhưng vẫn bị đối phương nhẹ nhàng mà kiên quyết gạt đi.

Lại còn bị năm lần bảy lượt đuổi về, tiểu đồng không có cách nào khác, đành phải đợi trưởng lão quay lại rồi tính. Vì thế bèn xoay người rẽ sang bên viện định thu xếp đồ đạc.

Mặc Huyền Ly đang chuẩn bị xuống bếp lập tức gọi giật lại: “Ngươi qua đó làm gì?”

“Trưởng lão đã phân phó, để tiểu đồng ở lại nơi này, vừa mới tới, cần sắp xếp hành lý một chút.”

Thân hình Mặc Huyền Ly khựng lại, đôi mắt mở lớn nhìn về phía tiểu đồng.

Chỉ nghe tiểu đồng có hơi ngập ngừng nói thêm: “Phải rồi, công tử nếu không ngại, những món đồ của công tử, tiểu đồng có thể giúp thu dọn. Nếu công tử muốn tự làm thì mấy việc linh tinh còn lại, cứ giao cho tiểu đồng cũng được. Đợi công tử thu dọn xong, tiểu đồng sẽ chuyển vào.”