Chương 48: Phế bỏ nó đi

"Tìm thấy rồi."

Nghe thấy tiếng Vương Hào, ba người nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Hào, nhìn con mèo đen đang ngồi xổm trên đống gỗ u tối nhìn họ.

"Con mèo này... quả thật có chút tà dị." Bạch Mặc mím môi nhíu mày, nhìn con mèo đen không chạy trốn cũng không tấn công họ.

Theo lẽ thường, những sinh vật có linh tính không thuộc ngũ đại tiên gia Đông Bắc này, đối với huyền sư đều sẽ chạy càng xa càng tốt. Gặp phải huyền sư lợi hại, chúng không chỉ bị phế bỏ đạo hạnh, mà còn có thể mất mạng. Trừ khi nó có đạo hạnh sâu dày hoặc tích lũy được công đức...

"Nhốt chặt nó lại."

Trong lòng Vân Cảnh dù kinh ngạc, vẫn giơ tay ném ra một đạo bùa Khốn Linh nhốt chặt mèo đen.

Vương Hào và Béo đều tê dại, giấy bùa của hai người này không cần tiền sao?

Quả thật là không cần tiền. Thiên tài thế gia Huyền Môn, biết vẽ bùa chẳng phải là điều cơ bản nhất sao? Chỉ là xem ai có thiên phú, là mỗi tờ đều thành công hay mười tờ mới thành công một tờ.

Bên ngoài, các huyền sư nhàn rỗi cũng có người biết vẽ bùa, chỉ có điều có thể phải một trăm tờ mới thành công một tờ. Bùa Bình An cơ bản thì càng không cần nói, những người nghiệp dư ở cầu vượt cũng vẽ được, chỉ là uy lực bình thường. Vương Hào và Béo, những người không biết vẽ bùa rất ngưỡng mộ.

"Con mèo đen này... cũng quá bình tĩnh rồi."

Bạch Mặc khóe miệng co giật nhìn con mèo đen bị nhốt chặt cũng chỉ nghiêng đầu nhìn họ một cái, thật vô lý? Nó không sợ ư?

Vân Cảnh đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, khóe môi cong lên nhìn mèo đen: "Mày có thể nghe hiểu lời chúng ta nói phải không?"

Mèo đen chớp chớp mắt gật đầu, cái đuôi phía sau nó vẫy qua vẫy lại trông rất nhàn nhã.

Hừm! Béo nhìn con mèo đen gật đầu, kinh ngạc trợn tròn mắt, thật sự là mèo yêu sao? Cũng không phải chưa từng thấy động vật có đạo hạnh, nhưng con mèo này thì chưa từng thấy bao giờ.

"Người trong thôn cứ chết mãi có liên quan gì đến mày không?"

Mèo đen mở đôi mắt xanh biếc khẽ lắc đầu.

"Vậy việc xác chết thi biến thì chắc chắn là do nó làm rồi!" Bạch Mặc lên tiếng từ bên cạnh.

Mèo đen nhìn bốn người trước mặt lại gật đầu.

"Anh Cảnh, con mèo đen này tà dị lắm, vẫn nên phế bỏ tu vi của nó thôi." Bạch Mặc cảm thấy không thể thả hổ về rừng, con mèo đen này đã quậy phá một tháng rồi, gây ra thi biến mèo, giữ lại e rằng sẽ rắc rối...

Béo nghe lời Bạch Mặc, đồng tình gật đầu: "Nó nói người chết không liên quan đến nó cũng không thể tin hoàn toàn, phế bỏ tu vi thì quả thật an toàn hơn."

Vương Hào cũng bày tỏ sự tán thành: "Phế bỏ nó đi, mấy ngày tới nếu trong thôn lại có người chết, thì có thể xác định là không liên quan đến nó." Mặc dù hơi không nhân đạo, nhưng nó đã gây ra thi biến suốt một tháng, tạo ra phiền toái, không thể giữ lại.

---