"Tiểu tiên sinh dậy rồi, cơm làm xong rồi..."
Bạch Đóa nhìn Phượng Cửu Khanh với nét mặt đầy ý cười, trên người cô ấy có đeo tạp dề, trong tay cầm muỗng múc canh.
Vừa rồi nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, cô ấy biết tiểu tiên sinh đã dậy rồi...
Trân Châu vồ tới bám vào chân Phượng Cửu Khanh: "Chị, oán khí của em có thể thu thả tự nhiên rồi!"
Nét mặt Trân Châu đầy vẻ uể oải, hôm qua cô bé bị chị Bạch Đóa ép tu luyện cả đêm, ngay cả lười biếng cũng không được...
Phượng Cửu Khanh véo véo má phúng phính của Trân Châu...
"Giỏi lắm."
Trân Châu kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Thỏa mãn ngồi trên sofa sau khi ăn thịt kho tàu, Phượng Cửu Khanh gọi điện cho ông Lãnh xong xuôi, bèn bày giấy vàng trên bàn trà, nhấc bút vẽ bùa. Bút vừa dứt, một lá bùa Bình An hoàn hảo đã được vẽ xong.
Phượng Cửu Khanh gấp bùa Bình An lại đưa cho Bạch Đóa: "Bây giờ cô đã bắt đầu tu luyện thành Minh Quỷ, ban ngày có thể xuất hiện. Cô giao đồ đến trang viên nhà họ Lãnh cho Lãnh Giác nhé."
Phượng Cửu Khanh lại đưa cho Bạch Đóa một mảnh vải đỏ: "Cô đến chỗ ông Lãnh lấy món đồ tôi cần về, dùng vải đỏ bọc lại."
Bạch Đóa trịnh trọng gật đầu nhận lấy, chợt lóe đi mất.
Phượng Cửu Khanh lấy điện thoại ra, mở khung chat của Lãnh Giác gõ chữ: "Bạch Đóa đi giao bùa Bình An rồi, anh hãy đeo cho con bé nhà anh."
Ngón tay cô lạch cạch gõ chữ nhanh chóng: "Với lại trên người các anh vẫn còn âm khí, giữa trưa hãy ngồi dưới gốc liễu phơi nắng một tiếng đồng hồ, phơi ba ngày."
Gửi tin nhắn xong, Phượng Cửu Khanh cũng không xem Lãnh Giác trả lời cái gì, cô mở ứng dụng đặt vé mua một vé tàu đi huyện Ngụy.
Huyện Ngụy trực thuộc thành phố Vân, ở đó có một núi Quân Thanh chưa được khai thác, Phượng Cửu Khanh chuẩn bị đến núi Quân Thanh làm vài chuyện lớn.
Trong thư phòng trang viên nhà họ Lãnh, Lãnh Giác nhìn Bạch Đóa đột nhiên xuất hiện, đồng tử anh ta hơi co rút lại.
"Cô Bạch Đóa."
Trên nét mặt Bạch Đóa nở nụ cười nhạt, cô ấy đưa tay đưa lá bùa cho Lãnh Giác: "Tiểu tiên sinh bảo tôi mang đồ đến đây."
Nhìn Lãnh Giác đưa tay cầm lấy xong, cô ấy chợt lóe đi mất. Lãnh Giác nhìn bùa Bình An trong tay, lại nhìn thư phòng trống rỗng, lời trong miệng anh ta lại nuốt xuống.
Ông Lãnh đang ngồi dưới gốc liễu phơi nắng, ông ấy cười tủm tỉm gói thứ tiểu tiên sinh muốn vào vải đỏ đưa cho Bạch Đóa đang đợi một bên.
"Vất vả cho cô bé rồi, cô gái."
Bạch Đóa nhìn nụ cười trên nét mặt ông cụ thêm sâu sắc: "Không vất vả, có thể giúp tiểu tiên sinh làm việc là may mắn của chúng tôi!"
Tiểu tiên sinh đối xử với các cô ấy như người nhà, cô ấy rất vui vì có thể giúp được tiểu tiên sinh.
---