"Tiểu tiên sinh không sao là tốt rồi."
Bạch Đóa, người khi còn sống ngay cả mắng người cũng không biết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm... May mà không hỏng việc, chỉ là... điều này cũng quá kí©h thí©ɧ rồi!!!
Phượng Cửu Khanh nhìn Bạch Đóa, trên mặt cô ấy ửng hồng, nụ cười của cô càng sâu hơn, quỷ thì sao chứ? Quỷ cũng có khi đáng yêu mà.
"Khối kia trong cơ thể nó chính là khí vận và thọ nguyên." Phượng Cửu Khanh giải thích với ông cháu nhà họ Lãnh.
"Thế cái lọ đựng máu của các ông đâu?"
Vẻ mặt Lãnh Giác nặng nề, anh ta đưa tay lấy từ trong túi ra cái bình sứ đựng đầy máu, rồi đưa cho Phượng Cửu Khanh.
Phượng Cửu Khanh nhận lấy cái lọ, nói với ông Lãnh: "Tôi đã phá tâm trận trên người nó, khí vận sẽ trở lại nhà ông, nhưng..."
Phượng Cửu Khanh dừng lại một chút, cô tiếp lời: "Nhưng kẻ bày trận sẽ bị phản phệ, trận này là một tà trận cấm kỵ, nhẹ thì bại liệt cả đời, nặng thì bỏ mạng tại chỗ."
Ông Lãnh và cháu mình nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Lãnh Giác nghiêm trang, anh ta cúi mình thật sâu với Phượng Cửu Khanh: "Xin tiểu tiên sinh phá tâm trận."
"Kẻ bày trận không phải là kẻ đứng sau, người bày trận này chỉ nhận được một chút khí vận, còn thọ nguyên thật sự đã theo vật được nuôi dưỡng đi nơi khác, không thể lấy lại được đâu."
Phượng Cửu Khanh mở bình sứ, cô đến bên hư ảnh: "Tuy nhiên, sau này các ông làm nhiều việc thiện, công đức nhiều sẽ bù đắp lại được." Cô nói xong, đổ máu trong bình sứ vào vị trí tim.
"Hơ hơ!!!"
Âm thanh đau đớn truyền ra từ miệng hư ảnh, tại vị trí tim vang lên tiếng "rắc", như tiếng vật gì đó nứt ra.
Vô số luồng sáng màu vàng sẫm bay ra từ vị trí tim tản ra bốn phía rồi dần biến mất, trong đó có hai luồng sáng "vυ"t" một cái nhập vào cơ thể ông Lãnh và Lãnh Giác.
Cùng với sự rời đi của luồng sáng màu vàng sẫm, hư ảnh vẫn đang kêu gào lập tức tan biến.
Trong một văn phòng bình thường ở Kinh Thành, đột nhiên, một vật trang trí hoa sen đặt trên bàn làm việc gỗ lim nổ tung.
Người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ nhìn về phía thành phố Vân, đáy mắt gợn lên vẻ âm hiểm, vậy mà bị phá rồi?
Là ai vậy? Trong Huyền Môn, người biết trận này chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Tiếng gõ cửa "cộc, cộc, cộc" vang lên, cảm xúc trong đáy mắt người đàn ông lập tức biến mất, lộ ra nụ cười hiền hậu.
"Vào đi."
"Cục trưởng! Phía thành phố Vân xuất hiện oán khí ngút trời, đồng nghiệp ở thành phố Vân yêu cầu huyền sư chi viện!"
Phượng Cửu Khanh nhìn hư ảnh biến mất, cô liếc nhìn về phía Kinh Thành, hướng đi của một tia oán khí vừa nãy...
Vậy mà lại ở Kinh Thành sao...
"Tiểu tiên sinh, tóc của cô?"
---