Chương 21: Thứ lang tâm cẩu phế này...

"Giai đoạn đầu của trận pháp cần nửa năm hút máu tươi một lần, cùng với việc trận pháp trưởng thành, thời gian sẽ càng ngày càng rút ngắn, khí vận của đàn ông cũng sẽ càng ngày càng ít đi. Ba tháng cuối cùng khi trận pháp hoàn thành, mỗi tháng cần cho vật nuôi dưỡng trong trận ăn một trái tim của bé gái dưới năm tuổi."

Nhìn như vậy thì người lấy trái tim của Trân Châu và người bày trận này là cùng một người. Càng ngày càng thú vị.

Ông Lãnh nghe vậy mặt lạnh đi: "Trận này có thể tùy tiện bày ra sao?"

Phượng Cửu Khanh nhìn ông Lãnh một cái, quả nhiên là người nắm quyền của đại gia tộc, tư duy nhạy bén.

"Đương nhiên không phải, trận này cần phải chôn bốn bộ xương đầu ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc để phối hợp với vật được nuôi dưỡng trong trận mới được! Nhất định phải vào mười hai giờ đêm mới có thể thành trận."

Ông Lãnh suy nghĩ một lát, vậy thì là người có thể vào trang viên rồi, một đêm chôn xương... Hừ!

"Người bày trận này nhất định phải là đàn ông, người bày trận và người trong trận có huyết duyên, nghĩ xem ai không gặp xui xẻo mà còn ngày càng thuận lợi là biết rồi." Phượng Cửu Khanh điểm một cái vào ông Lãnh.

Ông Lãnh lập tức mặt mày xanh mét, hơi thở dồn dập. Mấy năm nay trong nhà ông ấy gặp đủ thứ chuyện không may, chết thì chết, tàn phế thì tàn phế!

Chỉ có một người vận khí ngày càng tốt. Những người đến xem đều nói, là vì có phúc khí của nó mới đè nén được vận xui của nhà mình! Tốt ư? Tốt lắm chứ! Thứ lang tâm cẩu phế này...

Ông Lãnh thở hắt một hơi nói: "Tiểu tiên sinh cứ nghỉ ở trang viên trước đi, tôi bảo họ chuẩn bị đồ."

Phượng Cửu Khanh lắc đầu: "Không được đâu, tôi tối lại qua, ông chuẩn bị đồ là được, trong nhà ngoài ông ra đừng có ai khác."

Nói rồi nhìn ông Lãnh tóc bạc một cái: "Thôi, cứ giữ lại một người đi, người nào sức lớn ấy..."

Đằng nào cũng phải có một người làm việc nặng nhọc, ông Lãnh cũng không giống người có thể đào hố được...

Ông Lãnh gật đầu: "Vậy tôi bảo tài xế đưa tiểu tiên sinh về, tối bảo tài xế đến đón tiểu tiên sinh."

"Tối không cần đón tôi, tôi tự đến là được." Phượng Cửu Khanh cảm thấy cô quên mất điều gì đó...

"Ồ, phải rồi, chuẩn bị một cái xẻng." Chậc... cũng không thể tay không mà đào.

Trong xe, Phượng Cửu Khanh lấy điện thoại ra, mở bong bóng xanh trả lời các câu hỏi trong nhóm gia đình. Trước đây, một mình cô đi đây đi đó, không vướng bận gì, bây giờ vậy mà có người quan tâm cô, xuyên thư một lần mà còn viên mãn sao?

Phượng Cửu Khanh xuống xe, chậm rãi đi vào tiểu khu...

Haizzz... quên nói với Bạch Đóa là cô về vào buổi trưa rồi, đói quá đi mất...

---