"Cô gái nhỏ nói đùa rồi, nhà tôi làm gì có tai họa nào." Ông lão không tin, cô còn quá nhỏ...
"Hôm nay ông đi ngang qua đây, chẳng phải là đến tìm một đường sinh cơ từ tôi ư?"
Phượng Cửu Khanh nhướng mày, ông lão này nghi ngờ bản lĩnh của cô.
Ông Lãnh nhìn cô bé trước mặt với ánh mắt dò xét sâu sắc, cô ư? Có thật là đường sinh cơ mà Lão Thiên Sư đã nói không?
"Thử một chút không phải là biết ngay sao." Phượng Cửu Khanh thản nhiên nói, cũng không biết khó khăn đến mức nào, một đường sinh cơ lại nằm ở cô.
Trong xe, ông Lãnh đánh giá Phượng Cửu Khanh đang dựa vào ghế, trong mắt ông ấy cuộn trào những cảm xúc khó hiểu...
Ông ấy tìm khắp cả giới huyền thuật, ngay cả mười gia tộc lớn của Huyền Môn cũng đã mời đến xem qua, tất cả đều không thu được kết quả gì. Cuối cùng, Lão Thiên Sư của Thanh Phong Quan đã dùng cái giá là hao tổn công đức để bói một quẻ, giữa trưa hôm nay ở cổng công viên có một đường sinh cơ!
Đây là hy vọng cuối cùng rồi...
Thành phố Vân, trang viên nhà họ Lãnh.
Xe chậm rãi đi vào trong trang viên. Phượng Cửu Khanh nhìn toàn bộ trang viên, đoạn thẳng người dậy: "Bố cục trang viên này là ai làm vậy?"
"Trang viên này từ đời bố tôi đã có bố cục này rồi." Ông Lãnh nhìn trang viên, điềm tĩnh nói.
"Đúng là không tồi, theo phong thủy gọi là cục Ngọa Long Phú Phượng."
Cục này mà xuất hiện ắt sẽ ở địa vị cao, người làm chính trị thì có tướng đế vương, con cháu trong nhà đều là người tài giỏi, nếu không có bất trắc gì, có thể bảo vệ trăm năm không suy tàn.
Lời này vừa nói ra, lòng ông Lãnh đang treo lơ lửng đã rơi xuống một nửa. Cục này là do bố ông ấy năm xưa dốc nửa gia tài mời một lão phong thủy sư du hành khắp nơi đến bố trí.
Sau khi lão tiên sinh qua đời, ngay cả mười gia tộc lớn của Huyền Môn cũng không ai nhận ra cục phong thủy này, chỉ có Lão Thiên Sư nhận ra, có lẽ cô thật sự có thể mang lại đường sống.
"Dừng xe lại, đi bộ vào trong." Phượng Cửu Khanh nhấc chân đi về phía cây liễu dưới hướng Đông Nam. Cây liễu to lớn rủ xuống những chiếc lá non xanh mơn mởn, trông đầy sức sống.
Quay đầu nhìn ao nước bên cạnh. Hoa sen yêu kiều, những con cá chép vảy vàng béo múp nhảy lên khỏi mặt nước. Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta vui vẻ...
"Cũng khá thú vị." Khóe môi Phượng Cửu Khanh nhếch lên cười: "Thủ pháp tàn nhẫn thế này mà vẫn có người biết, thật không ngờ..."
"Không hổ là người hữu duyên với mình..."
Ông Lãnh: "Tiểu đạo sĩ có thể nhìn ra điều gì không?"
"Cứ gọi tôi là tiểu tiên sinh là được..."
"Được, tiểu tiên sinh có thể nhìn ra nhà tôi có rắc rối gì rồi chứ?"
---