“Con đã hẹn với mấy bạn cùng lớp là ngày mai sẽ đi chơi rồi. Không có tiền thì con biết lấy gì mà đi? Không có tiền, người ta sẽ coi thường con mất!”
“Còn nữa, tiền lương của “đồ tiêu tiền” còn chưa có, tháng này cô ta đến giờ vẫn chưa nhận được đồng nào!”
“Đồ tiêu tiền” là cách Giang Bằng Trình gọi Giang Đường Đường, điều cô biết được từ ký ức của nguyên chủ.
Lúc này, Giang Bằng Trình đã cố tình quên mất việc mình “bán” Giang Đường Đường lấy năm vạn tệ.
Số tiền đó, tiêu sạch trong chưa đầy một ngày.
Trong túi không còn một xu, cậu ta mới mặt mày ủ rủ trở về nhà.
Vậy mà vẫn không quên nhòm ngó tiền lương làm thêm của Giang Đường Đường.
Đồ tiêu tiền như cô ta thì có thể đầu tư vào những việc gì?
Thật là phí phạm!
Đến lúc đó, con gái lấy chồng chẳng khác gì bát nước đổ đi, chẳng phải là nuôi vợ cho nhà người ta sao?
Cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, phải lo nối dõi tông đường, nên tiền trong nhà đương nhiên phải ưu tiên cho cậu ta tiêu xài!
Giang Bằng Trình nghĩ vậy.
Giang Đức Nhân vẫn chưa biết đứa con trai quý tử của mình đã bán Giang Đường Đường lấy năm vạn tệ, mà chẳng để lại cho ông lấy một xu.
Nghe Giang Bằng Trình nói xong, trên mặt Giang Đức Nhân lộ rõ vẻ do dự.
Con trai ông sau này phải thi đậu đại học, trở thành người xuất sắc, làm rạng danh tổ tiên, tuyệt đối không thể để người khác khinh thường!
Ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, làm sao có thể để nó thua kém con nhà người ta được.
Nghĩ vậy, dù xót của, Giang Đức Nhân vẫn nghiến răng lấy từ trong túi ra một nghìn đồng nhàu nhĩ, đưa cho Giang Bằng Trình: “Bằng Trình à, con tiêu xài tiết kiệm chút, tiền của ba không nhiều đâu, còn phải để dành cho con học đại học nữa!”
Khi nói những lời này, trong đôi mắt già nua đυ.c ngầu của ông lóe lên một tia chột dạ, nhưng nhanh chóng biến mất, như thể chỉ là ảo giác.
Thế nhưng, Giang Bằng Trình lúc này chỉ chăm chăm vào tờ một nghìn đồng tệ trên tay, hoàn toàn không để ý đến sự bất thường của ba.
Cậu ta vui vẻ nhận tiền, cẩn thận đếm đi đếm lại mấy lần, xác nhận đủ một nghìn tệ, không thiếu một tờ, rồi mới nhét vào túi.
Giang Bằng Trình che chặt túi tiền, mắt đảo liên hồi, trong đầu trăm ý nghĩ.
“Ba, từ hồi con học lớp một, ba đã nói để dành tiền cho con học đại học, giờ vẫn chưa đủ sao?”
“Với lại, giờ học đại học rẻ lắm, đâu cần nhiều tiền như thế.”
“Ba mỗi tháng để dành một ít là đủ rồi!”
Những lời dối trá thốt ra chẳng cần suy nghĩ.
Chẳng nói đến việc với thành tích của cậu ta, đại học mãi mãi là giấc mơ xa vời, Giang Bằng Trình thậm chí còn chẳng biết học phí đại học là bao nhiêu.
Cậu ta nói vậy chỉ để lừa ba, người chẳng có chút hiểu biết nào.
Nghe thế, Giang Đức Nhân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật không?”
Nếu vậy thì…
“Đương nhiên là thật!”
“Ba, hay là ba đưa con thêm ít tiền nữa đi, dạo này con đang để ý một đôi giày Adidas.”
Giang Bằng Trình tiến đến gần Giang Đức Nhân, ngón tay xoa xoa, trên mặt nở nụ cười tham lam.
Tốt nhất là đưa hết tiền lương cho cậu ta, dù sao lão già này cũng chẳng có chỗ nào để tiêu tiền!
Nghe vậy, Giang Đức Nhân đột nhiên nổi giận quát: “Mua gì mà mua?”
“Hai hôm trước chẳng phải vừa mua rồi sao?”
Ông giơ tay tát mạnh vào đầu Giang Bằng Trình một cái.
Cả ngày chỉ biết vươn tay xin tiền, tưởng ông là cây ATM chắc?
Tiền của ông đâu phải gió lớn thổi đến, làm gì có chuyện ngày nào cũng cho cậu ta tiền?
Chính ông còn đang nợ nần chồng chất đây!
Nghĩ đến đây, tâm trạng bực bội khiến Giang Đức Nhân nhìn đứa con trai cưng cũng thấy chướng mắt.
Một lũ toàn là đồ đòi nợ!
Giang Bằng Trình bị đánh đau điếng, ôm đầu kêu lên: “Không cho thì thôi, sao lại đánh con?”
“Ba có còn là ba ruột của con không?”
“Ba người ta tuần nào cũng cho con cái một nghìn tệ tiền tiêu vặt, ba thì chỉ cho con có hai trăm tệ, tưởng tống khứ ăn mày à?”
“Nếu không vì tiền, chẳng phải ba đã sớm muốn đuổi cái đứa chỉ biết tiêu tiền đó đi rồi sao? Không có cô ta, trong nhà không biết tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi!”