Chương 39: Vì Ly Hôn, Cô Hy Sinh Quá Nhiều

Lần đầu tiên đám hầu gái ngồi xuống cùng Chu Lâm, Trì Cảnh Nghiêu vô tình nhìn thấy nhưng không nói gì. Thế nên, những lần sau, họ chẳng khách sáo nữa. Dù sao, họ chỉ lười biếng khi đã xong hết việc nhà.

Thấy Chu Lâm không nói thêm gì, Kim Xảo Xảo, Trương Thiến Thiến và mấy cô hầu gái thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc họ chuẩn bị rời đi sau bữa trưa, khi Chu Lâm đã đi khỏi, quản gia chú Dương bất thình lình xuất hiện.

“Ba tháng lương bị trừ vẫn chưa đủ à?”

Câu nói không đầu không cuối, nhưng cả đám hiểu ngay. Trương Thiến Thiến phản ứng nhanh nhất: “Đủ rồi, đủ rồi! Chú Dương, cháu không dám nữa đâu!”

Cô nàng tiêu tiền như nước, thuộc hội “nguyệt quang tộc” chính hiệu. Ba tháng lương bị trừ đã khiến cô tổn thương nặng nề. Thêm vài tháng nữa, chắc cô chỉ có nước treo cổ!

“Chú Dương, cháu cũng không dám nữa, xin tha cho cháu!”

“Cháu thề không có lần sau, chú Dương, tha cháu một lần đi!”

“Chú Dương…”

Có người thứ nhất, người thứ hai nối theo.

Đám hầu gái vốn dĩ lắm mồm, thích buôn chuyện. Nhưng câu nói của chú Dương khiến cả bọn hoảng hồn.

Họ không muốn bị trừ lương, càng không muốn bị đuổi việc. Chú Dương đưa ánh mắt nghiêm nghị lướt qua một lượt, chậm rãi nói: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”

“Cảm ơn chú Dương!” Đám hầu gái thở phào, cảm giác như vừa thoát chết.

Vụ việc này Giang Đường Đường không hề hay biết. Nhưng dù có biết, cô cũng chẳng quan tâm.

Người sắp ly hôn như cô, để ý họ nói gì làm chi?

Miễn là không cản trở kế hoạch của cô là được.

Về đến nhà, Giang Đường Đường ăn vội bữa cơm rồi trốn ngay vào phòng ngủ, nằm ườn ra giường. Cô không muốn nói chuyện với Trì Cảnh Nghiêu lúc này. Cần phải bình tĩnh lại, không thể để chút ân huệ nhỏ của tên đàn ông đó làm lung lay!

Trì Cảnh Nghiêu định nói gì đó với cô, nhưng chỉ nhận được một cái bóng lưng lạnh lùng.

Anh: “…”

Đúng là no cơm rửng mỡ mới đi lo cô có bôi thuốc hay không!

Không, chắc chắn đầu óc anh có vấn đề mới quan tâm đến cô!

Giang Đường Đường nằm dài trên giường, thở dài: “Trời ơi, tôi chỉ muốn ly hôn thôi, sao lại khó thế này?”

Người ta ly hôn chỉ mất một giây là xong. Còn cô, bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu?

Cứ kéo dài thế này, Đào Nhã Tình chắc sẽ gϊếŧ tới nơi mất!

Nghĩ vậy, Giang Đường Đường bật dậy. Không được, không thể chần chừ nữa, phải đẩy nhanh tiến độ!

Ngày hôm sau, cô lại dậy sớm. Ngáp dài ăn sáng, lòng đầy cay đắng.

Vì ly hôn, cô hy sinh quá nhiều!

Ly hôn xong, cô nhất định phải ngủ một giấc thật đã!

Ăn sáng xong, Giang Đường Đường ra khỏi biệt thự, đi thẳng vào vườn. Khu vườn trồng đầy hoa cỏ, nhiều loại quý hiếm. Gần biệt thự có một hồ bơi, nước trong veo, xanh hơn cả trời. Gần tường rào là một thảm cỏ xanh mướt, tràn đầy sức sống.

Giang Đường Đường khen ngợi hai tiếng. Ra tay với một nơi đẹp thế này, cô có chút không nỡ. Nhưng vì ly hôn, không thể không làm!

Cô vỗ tay, lấy kéo đã chuẩn bị sẵn, nhắm vào chậu thủy tiên “rắc” một phát.

Hoa tiêu!

Hoa lan “rắc” một phát.

Hoa lại tiêu!

Khi bị phát hiện, cả khu vườn chẳng còn bông hoa nào.

Hái hoa tặc cũng chẳng lợi hại bằng cô!

Hoa hết, còn cỏ.

Thợ làm vườn vừa tỉa vườn xong, chiếc máy cắt cỏ vẫn để ngay bên cạnh.