Nhìn vẻ nghiêm túc của nữ chuyên gia, Trâu Dữ nhịn không nổi muốn cười.
Sao cô ấy có thể biến chuyện hài hước thế này thành nghiêm trọng thế được?
Càng buồn cười hơn là Trì Cảnh Nghiêu, mặt mày nghiêm nghị cầm thuốc, chăm chú nghe cô ấy dặn cách bôi.
Trâu Dữ: “…”
Thế giới này bị gì vậy?
Yêu đương, kết hôn là làm giảm chỉ số thông minh à?
Anh chàng độc thân như anh ta thật sự không hiểu nổi.
Trì Cảnh Nghiêu nhét thuốc vào túi, cúi xuống định bế Giang Đường Đường về. Nhưng cô nhanh tay đẩy anh ra: “Bác sĩ nói tôi không sao, tôi không què, tự đi được!”
Nói xong, cô đứng phắt dậy, bước ra ngoài, chẳng thèm chờ Trì Cảnh Nghiêu.
Trì Cảnh Nghiêu: “…”
Chắc kiếp trước anh thiếu nợ cô.
Thấy vậy, mọi người xung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không thấy gì.
Chỉ có Trâu Dữ nhìn chằm chằm.
Nghiêu lại bị lép vế!
Phải tranh thủ ngắm cho đã, không biết bao giờ mới có cơ hội thấy lại!
Rồi anh ta cảm nhận được ánh mắt lạnh băng.
“Nhìn hay lắm hả?”
Trâu Dữ giật mình: “Không, không hay.”
“Trừ ba tháng lương.”
“Trời ơi, Trì Cảnh Nghiêu, cậu nghiêm túc hả?”
Trì Cảnh Nghiêu liếc anh ta một cái đầy ý vị, rồi quay người đuổi theo Giang Đường Đường.
Trên đường về, Giang Đường Đường bị ép ngồi ghế phụ, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho ai đó một cái gáy.
Trì Cảnh Nghiêu liếc cô một cái, rồi lại một cái, vừa lái xe vừa phân tâm.
Bất giác anh nghĩ, con hồ ly tinh này lúc im lặng trông cũng khá xinh.
Phi phi, nghĩ gì thế?
Hồ ly tinh thì đẹp đẽ gì?
Đẹp chỉ là cái vỏ ngoài. Bên trong toàn chiêu trò, hơn ai hết.
Để lạt mềm buộc chặt, để thu hút anh, cô ta không tiếc làm mình bị thương. Đúng là ngốc hết chỗ nói!
Trì Cảnh Nghiêu bỗng nghĩ, trước giờ có phải anh đối xử với cô tệ quá không?
Nên cô mới phải dùng đủ mọi cách.
Thôi, từ giờ anh sẽ miễn cưỡng đối tốt với cô một chút, kẻo đả kích mạnh quá, cô không dám theo đuổi tình yêu nữa.
Không, khoan!
Vừa nãy anh nên gọi bác sĩ khoa thần kinh kiểm tra đầu cô mới đúng. Đầu óc cô cấu tạo kiểu gì mà vì cái gọi là tình yêu, ngay cả mạng cũng không cần?
Nghĩ vậy, Trì Cảnh Nghiêu nguôi giận. Anh hoàn toàn không nhận ra mình vừa tự dỗ mình bình tĩnh lại.
Bên kia, sau khi Giang Đường Đường và Trì Cảnh Nghiêu rời đi, đám hầu gái lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, cô ta đúng là phá nát tam quan của tôi!”
“Cô còn tam quan? Thế giới quan của tôi vỡ vụn luôn rồi! Sao lại có người tài năng thế? Biến căn bếp thành như vậy!”
“Tài năng gì chứ? Tôi thấy cô ta chỉ giỏi phá hoại. Nhà nghèo, đến nấu cơm cũng không biết!”
“Đúng thế, ngốc không chịu nổi. Lò vi sóng xịn thế mà còn chưa thấy bao giờ, đúng là không có kiến thức!”
“Nhà nghèo đúng là nhà nghèo, chẳng bao giờ lên được mặt bàn!”
“Chân tay vụng về, so với Đào tiểu thư thì chẳng bằng một góc. Tôi thấy thiếu phu nhân nhà mình chỉ có Đào tiểu thư là xứng đáng!”
“Tôi đồng ý! Không có so sánh thì không có tổn thương. Cô ta so với Đào tiểu thư chẳng bằng cái móng tay!”
“Đào tiểu thư như tiên nữ, còn cô ta chỉ là vịt con xấu xí, so sánh thế nào nổi?”
“…”
Phụ nữ vốn dĩ lưỡi dài, tụ tập lại càng lắm drama. Đám hầu gái do Kim Xảo Xảo và Trương Thiến Thiến dẫn đầu tụ lại, thi nhau mắng chửi, ghét bỏ Giang Đường Đường hết mức.