Trên sofa, một đám đàn ông đều nhìn sang phía này.
Thấy cô tay chân nhỏ bé quẫy đạp lung tung, Trì Cảnh Nghiêu không kìm được cười khẽ, sải bước đến sofa rồi thả cô xuống.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau khi được thả ra, Giang Đường Đường hung hăng dẫm lên chân Trì Cảnh Nghiêu một cái để hả giận.
Hả giận xong, cô mới nhìn về phía đối diện.
Lúc này, Giang Đường Đường nhìn rõ từng người một.
Không đợi Trì Cảnh Nghiêu giới thiệu, cô đã lẩm bẩm thành tiếng: “Bạch Tinh Tước, Đổng Tư Khiêm, An Hạo Mạc… Xong rồi, thật sự xong rồi.”
Ngoài anh em của Trì Cảnh Nghiêu, thế hệ trẻ của tứ đại gia tộc đều có mặt đầy đủ.
May mà chỉ toàn đàn ông, không có cô gái nào xuất hiện.
Chắc họ vẫn chưa biết.
Nhưng với tốc độ này, không quá ngày mai, chắc chắn tất cả họ đều sẽ biết!
Họ biết rồi, chẳng khác nào cả thế giới biết!
Trong số những người theo đuổi Trì Cảnh Nghiêu, các cô gái của tứ đại gia tộc có sức chiến đấu kinh khủng nhất…
Cô chỉ muốn sống sót thôi, sao lại khó đến vậy?
Nghe cô lẩm bẩm, Trì Cảnh Nghiêu nhàn nhạt liếc cô một cái.
Đổng Tử Kiệt thì cô biết, giờ cả những người khác cô cũng biết, xem ra vì anh, cô đã bỏ công sức điều tra kỹ lưỡng.
Vậy mà còn đòi ly hôn.
Không phải lạt mềm buộc chặt thì là gì?
Đúng là cô nàng khẩu thị tâm phi, chẳng đáng yêu chút nào!
Nếu cô đã biết hết, Trì Cảnh Nghiêu dứt khoát chẳng giới thiệu, trực tiếp nhìn về phía mấy người đàn ông đang sững sờ khi thấy Giang Đường Đường.
“Vợ của tôi, Giang Đường Đường.”
Sáu chữ, nhưng toát ra uy áp ngút trời.
Mấy người tốt nhất thu ánh mắt lại ngay từ sớm!
Khi nói câu này, Trì Cảnh Nghiêu đặc biệt nhìn chằm chằm Đổng Tử Kiệt.
Đổng Tử Kiệt ngơ ngác: ??
“Nghiêu, chúc mừng.”
Dưới khí thế áp đảo, Bạch Tinh Tước lấy lại bình tĩnh đầu tiên, ho khan một tiếng đầy mất tự nhiên.
Không phải anh ta làm quá.
Cũng không phải Giang Đường Đường đẹp đến mức kinh diễm, cô không phải kiểu nổi bật, mà giống một chú thỏ trắng mềm mại đáng yêu.
Mà là vì Trì Cảnh Nghiêu, độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, lại bất ngờ “xách” theo một cô gái!
Hơn nữa, cô gái này còn dẫm lên chân anh mà anh chẳng hề tức giận!
Đây là Trì Cảnh Nghiêu, người ra tay tàn nhẫn, gϊếŧ người như ngóe!
Cảnh này, ai mà không sốc?
Ngay cả anh ta, vốn nổi tiếng tâm lý vững vàng, cũng ngây người.
Phản ứng lại rồi nhìn thêm lần nữa, Chú chó săn lạnh lùng cấm dục và chú thỏ trắng mềm mại đáng yêu.
Không hiểu sao lại thấy rất xứng đôi.
Có người mở đầu, những người khác cũng dần phản ứng lại, lần lượt chúc mừng.
“Trì tổng, chúc mừng.”
“Nghiêu thiếu gia, chúc bách niên giai lão.”
“Cảnh Nghiêu, không ngờ trong đám tiểu bối, cậu là người đầu tiên kết hôn, thật bất ngờ, tân hôn vui vẻ.”
Đổng Tư Khiêm là người cuối cùng lên tiếng.
Anh ta là chú nhỏ của Đổng Tử Kiệt, con trai tuổi già của Đổng lão gia tử, tuổi tác tương đương mọi người, nhưng vai vế cao hơn.
Nghe những lời chúc mừng, khuôn mặt Giang Đường Đường xám như tro tàn.
Chúc mừng cái gì?
Chúc cô cách ngày hồn bay phách tán gần hơn một bước à?
Trì Cảnh Nghiêu ngược lại hiếm hoi lộ ra nét mặt dịu dàng, đáp lại từng lời chúc của mọi người bằng cái gật đầu.
Trong lòng nghĩ, giờ thì chẳng ai dám động vào cô nàng đáng chết này!
Xem cô còn gây họa cho anh em của anh thế nào?
Sau một hồi trò chuyện, nhà bếp chuẩn bị xong bữa trưa, Trì Cảnh Nghiêu chủ động mời mọi người ở lại dùng cơm.
Thấy Đổng Tử Kiệt định ngồi cạnh Giang Đường Đường, Trì Cảnh Nghiêu lập tức kéo cậu ta ra, lặng lẽ liếc Bạch Tinh Tước một cái mà không để lộ cảm xúc.
Bạch Tinh Tước hiểu ý ngay lập tức, vẫy tay với Đổng Tử Kiệt.
“Đổng Tử Kiệt, qua đây ngồi với tôi.”
“Ồ.”
Đổng Tử Kiệt chẳng hiểu gì, nhưng ngoan ngoãn đi qua.
Giang Đường Đường hoàn toàn không để ý đến hành động nhỏ của ba người đàn ông, vì lúc này tâm trạng cô đã như tro tàn.