Tô Tiểu Tô nhìn căn phòng với vẻ ghê tởm, giật phăng tấm ga giường ném vào góc rồi lấy từ tủ của Tô San San một bộ ga mới trải lên.
Đồ tốt của cô chị kẽ này nhiều hơn cô, lại nhìn bộ quân áo cũ trên người liên quay người lại lục từ tủ của Tô San San chiếc váy mới mà Trịnh Xuân Hoa mua cho cô ta cách đây hai ngày để mặc rồi nằm xuống giường nhám mắt nghỉ ngơi.
Mở đầu gây cấn như vậy suýt nữa làm cô kiệt sức, cuối cùng cũng có thế thở phào.
Tô San San ở phòng khách thất thần, mẹ cô ta đã bị bắt đi vậy sau này cô ta phải làm sao?
Dù thường ngày có những tỉnh toán. nhỏ nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi không khỏi có chút sợ hãi.
Tô San San tâm trí rối bời đến trước cửa phòng ngủ định mở cửa, mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận la lên: "Tô Tiếu Tô, mày mau mở cửa ra. Đây là phòng ngủ của tao, mày có quyền gì mà khóa cửa. Mau mở cửa." Nói xong còn đập cửa hai cái.
“Ử có bản lĩnh thì cứ gọi to lên, dẫn hàng xóm xung quanh đến xem kịch tiếp đi. Mẹ mày đã đội nón xanh cho ba tao khiến ông ấy mất mặt, không ngẩng đầu lên được nếu làm phiền ba xem ông ây có dám đánh mày không. Tao không dám ở chung phòng với con gái của đồ hư hỏng, lỡ đâu mày học được thủ đoạn quyền rũ của bà ta rồi làm hư tao thì sao."
"Mày... mày..." Tô San San suýt tức chết, cảm thấy con tiện nhân chết tiệt này đã khác đi ở đâu đó.
“Mau mở cửa, mày không mở cửa cho tao, tao ngủ đâu. Tao là chị gái mày, sao mày có thể đối xử với tao như vậy?"
Tô Tiếu Tô mở cửa trực tiếp ném chân ra ngoài rồi đóng cửa lại nói: “Sau này mày ngủ ở phòng đồ."
Tô San San tức đến run rẩy, hạ thấp giọng: "Mày mau mở cửa, dựa vào đâu mà bắt tao ngủ ở phòng đồ, Sao mày độc ác vậy?"
"Còn làm ăn nữa thì cút cho tao." Từ trong phòng vang lên giọng nói giận dữ của Tô Kiến Quốc.
Tô San San co rúm có lại không dám lên tiếng nữa, đành phải đến phòng đô. Nhìn căn phòng nhỏ chật ních đồ đạc, Tô San San trực tiếp khóc vì tức giận.
Cô ta chưa bao giờ chịu khó như vậy, cha dượng quả nhiên là cha dượng, không có một người tốt còn Tô Tiếu
Tô dám hại mẹ, cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho con nhỏ đó, sẽ có một ngày dẫm con tiện nhân nhỏ đó xuống bùn.
Lúc này Tô Tiếu Tô làm sao quan tâm Tô San San đang nghĩ gì, cô đang thảnh thơi ăn phần thịt kho tàu kia.
Không hổ là tay nghè nhà ân Quốc Doanh thịt heo này vừa béo vừa nạc, béo mà không ngấy còn ngon hơn cả thời hiện đại.
"Tít... tít..." Hệ thống câu hôn địa ngục đang khởi động, giọng máy móc vang lên: "1%... 2%... 3%... 4%..."
Một một miếng thịt rơi xuống bản, Tô Tiếu Tô cả người đều ngây ngô, cái gì vậy?
"99%... 100%... đã khởi động."
Trước mắt xuất hiện một màn hình điện tử, giao diện nhiệm vụ, giao diện bạn bè, giao diện trò chuyện, giao diện vũ khí, giao diện lưu trữ còn có cả quét mã.
Đây... đây là Wechat phiên bản cải tiến? Tô Tiếu Tô tròn mắt, há mồm nhớ đến những tiểu thuyết xuyên không với hệ thống, không gian gì đó mà cô đã đọc khi còn sống, trong lòng bình tĩnh lại, không ngờ cô cũng có được bàn tay vàng.
Ha ha, phán quan đại nhân quả nhiên đối xử tốt với cô.
Trong thời đại bảy mươi lăm này, khi vật chất còn thiếu thốn có được bàn tay vàng cô còn sợ gì không thể sống sung túc.
"Chào mừng chủ nhân liên kết với hệ thống câu hồn địa ngục, chính thức trở thành thành viên quỳ sai ngoại biên dương gian. Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm tích lũy đối lấy phần thưởng phong phủ." Giọng máy móc lại vang lên.
Tô Tiếu Tô bừng tỉnh hóa ra công việc của cô cũng giống ngưu đầu mã diện, chính là câu hồn ở dương gian nhưng ngoại biên này có phải hơi thảm không? Nêu là nhân viên chính thức thì đãi ngộ có phải tốt hơn không?
"Làm thế nào để tôi trở thành nhân viên chính thức?" Tô Tiểu Tô thác mắc hỏi hệ thống.
“Có chết đi trở thành linh hồn, mới có thể nộp đơn."
Tô Tiếu Tô nghẹn một cái, mẹ ơi thôi vậy, vất vả lắm mới được làm người không muốn quay lại địa phủ đâu.
"Hệ thống, không phải đều có gói quà tân thủ sao? Gói quà tân thủ của tôi đâu?"
Lúc này ở địa phủ, một quỹ nhỏ vội vàng chạy ra khỏi định xét xử đến bậc thang sau đình hành lễ nói: "Phản quan đại nhân, Tô Tiếu Tô muốn gói quà tân thủ, ngài thấy sao?"
Phản quan đang lên ăn trên bậc thang suýt bị nghẹn, nhìn trứng cá muối trong tay nói: "Cho cô ấy, không biết cho vật gì đây?"
Phán quan suy nghĩ một lát, lấy từ túi ra một cái chuông đưa cho quỷ sai nhỏ.
“Hệ thống... hệ thống còn đó không?" Tô Tiếu Tô nghĩ cái này sao không có tiếng vậy?
"Chủ nhân vui lòng nhận gói quà tân thủ." Giọng máy móc vang lên.
Tô Tiếu Tô nhìn màn hình đang nhấp nháy hào hứng mớ gói quá, một tràng pháo hoa ruy băng cầu vòng hiện ra trước mắt cô, tiếp đó là một cái chuông đen xuất hiện.
Suối linh được đâu? Thần linh chỉ nhân sâm? Vàng bạc châu báu đã hứa đâu? Tô Tiếu Tô cầm cái chuông đen to bằng quả óc chó trong tay xoay qua xoay lại quan sát, não tự động tiếp nhận thông tin về vật này.
Chuông âm dương càn khôn là pháp khí quan trọng trong việc câu hồn dẫn lộ, tiếng chuông leng keng leng keng kéo dài kết nối với đường hoàng tuyên dẫn dắt vong hồn hoàn toàn khác với ý nghĩa truyền thống của đạo sĩ cầm chuông lắc một cái trừ ma diệt quỷ thuộc về thần khí cấp thấp trong hệ thống thần khí âm.
Tô Tiểu Tô nhíu mày lo lắng nói: "Hệ thống có phải đến để đùa giỡn không? Đây là thập niên bảy mươi phải nói về chủ nghĩa duy vật không thể làm mấy trò mê tín phong kiến này. Bất tôi cầm cái này đi lại ngoài đường đang đùa tôi à?"
“Hệ thống hay là chúng ta đổi sang loại nhiệm vụ phù hợp với thời đại này đi." Tô Tiểu Tô dò hỏi hệ thống.
"Chủ nhân hồi sinh vi phạm luân hồi luật đạo cần phải phục vụ trọn đời cho địa phủ, tích lũy công đức mới có thể cân bằng nhân quả. Hệ thống này được thiết kế riêng cho chủ nhân trọng sinh, độ tương thích một trăm phần trăm, xin chủ nhân yên tâm sử dụng."
Ý ngoài lới là cho cô trọng sinh, cô phải giúp làm việc nếu không thì làm gì có chuyện tốt như vậy, mơ đẹp quá!
Tô Tiểu Tô ngắn người, đến giờ còn gì không hiểu nữa. Lão phản quan lần sau đứng đề cô gặp lại, không thì cô sẽ không để yên đâu.